Bốp!
Lại một quyền đánh tới.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
Chỉ thấy hai chân Lâm Chính trượt về phía sau ba bốn mét, mặt đất bị hai chân anh kéo lê tạo thành hai cái khe sâu hoắm.
Khi dừng lại được, hai tay anh lập tức vô lực rũ xuống, dường như không thể giơ lên được nữa.
Còn đảo chủ đảo Vong Ưu thì đứng nguyên tại chỗ.
“Tốt quá!”.
Một trưởng lão kích động kêu lớn.
Các đệ tử nội đảo ở xung quanh cũng trở nên sôi sục.
“Anh ta không giơ nổi tay lên nữa rồi! Ha ha ha, chắc chắn anh ta đã bị đánh cho gãy tay rồi!”.
“Không thể giơ được tay, anh ta cũng không thể phòng ngự được nữa, thậm chí còn không thể tấn công.
Thắng rồi, đảo chủ thắng rồi!”.
Bọn họ reo hò vỗ tay, vô cùng mừng rỡ.
“Lâm thiên kiêu, bây giờ để xem anh còn ngông cuồng kiểu gì nữa!”.
“Chẳng phải trước đó anh ngông cuồng lắm sao? Bây giờ trước mặt đảo chủ, sao anh không ngông cuồng nữa đi? Kêu tiếp đi! Kêu đi! Ha ha ha…”
“Hừ, chờ chúng tôi hạ gục anh, để xem chúng tôi xử lý anh thế nào!”.
Bọn họ mỉa mai châm chọc, cười khẩy không ngừng.
Còn các đệ tử ngoại đảo thì vô cùng sợ hãi hoang mang.
Ai mà ngờ được thần y Lâm vừa rồi mạnh mẽ như vậy mà bây giờ chỉ có thể bị động chịu đánh chứ…
“Lâm Chính, anh… anh sao rồi?”, Lương Huyền Mi cuống lên, vội vàng định chạy tới.
Nhưng mấy đệ tử nội đảo lập tức ngăn cô ta lại.
“Lương Huyền Mi, cô phản bội đảo Vong Ưu chúng tôi, còn cấu kết với kẻ thù bên ngoài, hãm hại người trên đảo, hôm nay chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu!”, một đệ tử nội đảo quát lớn, rồi vung tay lên: “Các đồng môn, hãy bắt kẻ phản bội này, giao cho đảo chủ xử trí!”.
“Rõ!”.
Các đệ tử nội đảo đồng thanh hô lớn, sau đó xông tới.
“Bảo vệ Lương sư tỷ!”.
“Lên!”.
Các đệ tử ngoại đảo cũng không cam lòng yếu thế, gấp gáp kêu lên, rồi xông tới đối đầu với các đệ tử nội đảo.
Hiện trường lại trở nên hỗn loạn.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu kinh hãi vang lên.
“Đảo chủ!”.
Nghe thấy tiếng kêu này, tất cả đều chấn động.
Đó là giọng nói của Huyết Trường Phong.
Mọi người vội vàng quay sang nhìn hắn, chỉ thấy Huyết Trường Phong mở to hai mắt, nhìn đảo chủ đảo Vong Ưu với ánh mắt không thể tin được.
Bọn họ cũng nhìn theo.
Lúc này đảo chủ đảo Vong Ưu bỗng loạng choạng lùi lại hai bước, sau đó ngã ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh.
Ông ta còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Bố!”.
Huyết U U hét lên thảm thiết rồi lao tới, ôm lấy đảo chủ đảo Vong Ưu.
“Đảo chủ, ông làm sao vậy?”.
“Đảo chủ, ông không sao chứ?”.
“Đang yên đang lành tại sao lại phun ra máu?”.
“Lẽ nào… là Lâm Chính dùng độc?”.
“Cái gì? Độc?”.
“Lâm Chính, anh thật là bỉ ổi, dám ngấm ngầm dùng độc!”.
“Đồ vô liêm sỉ!”.
Những người trên đảo Vong Ưu lòng đầy căm phẫn, trừng mắt nhìn Lâm Chính đầy oán hận.
Lâm Chính lạnh lùng lắc đầu: “Bỉ ổi? Các anh cũng có tư cách nói với tôi những lời như vậy sao? Đảo chủ của các anh, đầu tiên là bảo các trưởng lão bao vây tấn công tôi, sau đó lại đích thân ra trận, giao đấu với tôi.
Rõ ràng tôi đã chiến đấu liên tục với các thiên kiêu, trưởng lão, tiêu hao rất nhiều, nhưng ông ta giao đấu với tôi vẫn không địch lại được tôi! Điều này chỉ có thể cho thấy thực lực của ông ta kém cỏi, không trách ai được cả!”.
“Nhưng anh dùng độc thì là bỉ ổi!”, một đệ tử nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không biết gì thì đừng nói vớ vẩn, tôi đối phó với ông ta thì cần gì đến độc chứ? Ông ta chỉ là ra chiêu quá mạnh, huy động khí kình quá nóng vội, khiến mạch máu bị vỡ mà thôi.
Nếu anh không tin thì hãy gọi người biết y thuật trên đảo đến xem có phải ông ta bị trúng độc hay không!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Anh vừa dứt lời, bọn họ liền á khẩu.
Lâm Chính cất bước, tiến về phía đảo chủ.
Vẻ mặt mọi người căng cứng, nhìn anh đầy cảnh giác.
“Tôi đã nói rồi, ông ra chiêu như vậy thì chắc chắn sẽ sức cùng lực kiệt.
Bây giờ ông muốn đứng dậy cũng khó khăn, ông đã thua rồi!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Lâm Chính, cậu đừng đắc ý… Tuy bổn đảo chủ đã kiệt sức, nhưng cậu cũng có khá hơn đâu.
Hai tay cậu đã bị tôi phế, bây giờ chỉ cần tôi hạ lệnh, là có thể khiến các đệ tử của tôi băm vằm cậu.
Cậu tưởng cậu đã thắng sao? Cậu nhầm rồi, tôi và cậu không phải là trận đấu võ một chọi một.
Giữa chúng ta không tồn tại thắng thua, chỉ có sống chết!”, đảo chủ đảo Vong Ưu cười khẩy nói, rồi quát: “Tất cả các đệ tử nghe lệnh!”.
“Có!”.
Tất cả các đệ tử nội đảo xung quanh đều xúm lại, lớn tiếng đáp.
“Đánh gãy tay chân của người này, rồi bắt cậu ta lại cho tôi!”.
“Tuân lệnh!”.
Tiếng hô lớn vang thấu trời xanh.
Bọn họ lập tức ùa về phía Lâm Chính.
Chứng kiến cảnh này, các đệ tử ngoại đảo đều há hốc miệng.
“Mau đưa Lâm thiên kiêu rời đảo!”, Lương Huyền Mi gần như là gào lên.
Các đệ tử ngoại đảo đều chấn động, lúc này mới tỉnh táo lại.
Nhưng đúng lúc bọn họ xông tới định bảo vệ Lâm Chính, thì mới kinh ngạc phát hiện, sức mạnh của mình bỗng giảm đi rất nhiều, cả tốc độ và phản ứng đều không bằng lúc trước.
Dường như chỉ trong chớp mắt, tất cả sức mạnh tăng cường trong người bọn họ đều biến mất sạch sẽ.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Sức mạnh của tôi… bỗng trở nên yếu hẳn!”.
“Hình như… sức mạnh tăng cường đã biến mất toàn bộ rồi…”
Ai nấy kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía cây châm bạc trên người mình.
Lúc này họ mới phát hiện những cây châm bạc đó đều đã ngừng rung.
“Ơ…”
Tiểu Thúy như bị sét đánh ngang tai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...