Cú đánh này như một chiếc búa lớn, nện thẳng vào lòng các đệ tử đang có mặt.
Các đệ tử ngoại đảo và đệ tử nội đảo đang đánh nhau cũng lần lượt dừng tay, hai nhóm người tự tách ra.
Tuy các đệ tử nội đảo ai nấy võ công thâm hậu, thực lực hơn người, nhưng sau khi so chiêu với các đệ tử ngoại đảo thì bọn họ gần như không còn chiếm thế thượng phong nữa, mà có vẻ tan rã sụp đổ.
Tất cả đều ý thức được rằng đây chính là thủ đoạn của thần y Lâm.
Và sau khi chứng kiến cảnh này, các đệ tử nội đảo đã vô cùng sợ hãi.
Lâm Chính… có thể dùng một tay để ném đảo chủ đảo Vong Ưu đi.
Sức mạnh này… đáng sợ đến mức nào chứ?
Đây còn là việc mà con người có thể làm sao?
"Sao… sao có thể chứ? Ngay cả đảo chủ… cũng không phải là đối thủ sao?".
"Không… không thể nào, đảo chủ thực lực trác tuyệt, kinh thiên động địa, sao có thể thua trong tay thần y Lâm chứ?".
"Thần y Lâm mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao có thể đánh bại đảo chủ được?".
Tất cả các đệ tử nội đảo đều cảm thấy tuyệt vọng.
Các trưởng lão đang nằm dưới đất cũng ngẩng đầu lên một cách khó khăn, khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Cảnh tượng này thực sự quá kinh hãi…
"Lâm thiên kiêu thật là lợi hại!".
"Vô địch! Lâm thiên kiêu là vô địch!".
"Lâm thiên kiêu vạn tuế!".
Các đệ tử ngoại đảo lớn tiếng hô lên, kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vô cùng mừng rỡ.
Lâm Chính mạnh đến mức vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Lần đầu tiên bọn họ phát hiện ra quyết định của bản thân sáng suốt như vậy.
Có Lâm thiên kiêu ở đây, bọn họ cần gì phải sợ đảo Vong Ưu chứ?
Còn Lương Huyền Mi thì sửng sốt.
"Lâm Chính… lợi hại như vậy sao?", cô ta tự lẩm bẩm, trái tim đập thình thịch.
Nếu anh cả nhà mình cũng mạnh như vậy, thì cô ta cần quái gì phải đến đảo Vong Ưu chứ?
Có Lâm Chính ở đây, võ công gì mà không học được?
Lương Huyền Mi bỗng cảm thấy oán trách mẹ mình.
Rõ ràng cô ta có người anh nuôi giỏi giang như vậy, mà tại sao mẹ không giới thiệu với cô ta? Nếu nhà họ Lương biết thì chắc chắn sẽ coi trọng nhà bọn họ đấy nhỉ?
Dù sao nhà họ Lương to lớn như vậy cũng chẳng có nổi một thiên kiêu nào.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng gào phẫn nộ vang lên từ trong đống đổ nát kia.
Sau đó liền thấy một bóng dáng lao ra.
Đó chính là đảo chủ đảo Vong Ưu.
Lúc này, toàn thân ông ta dính đầy cát bụi, mặt mũi lem luốc, vô cùng nhếch nhác.
Dường như ông ta không có gì đáng ngại, nhưng sự giận dữ trên mặt dường như muốn nuốt chửng ông ta.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị sỉ nhục như vậy, bị người ta đánh cho thê thảm như vậy.
Thân là đảo chủ, sao ông ta có thể chịu đựng nổi chứ?
"Tao giết mày, thằng chó này!", ông ta gầm lên rồi lao về phía Lâm Chính.
Khí ý cuồng bạo b ắn ra từ người ông ta.
Đảo chủ đúng là đảo chủ, thực lực của ông ta vẫn mạnh hơn Huyết Trường Phong nhiều, khí ý của ông ta đã hoàn toàn có thể thu phóng tùy ý, hóa khí thành thực bất cứ lúc nào để giết địch, giống như khí công vậy.
Lúc này, ông ta đã bao trùm toàn bộ khí ý trên người quanh cơ thể, lúc xung kích, sỏi đá hoa cỏ ở ven đường đều bị nát vụn, vô cùng đáng sợ.
Mọi người xung quanh đều bị khí thế của ông ta dọa cho đờ đẫn.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng im sừng sững, yên lặng mà nhìn.
Khi ông ta đến nơi, anh liền giơ tay lên.
Bốp!
Hai quyền va nhau!
Nhưng lần này, Lâm Chính lại phải lùi mấy bước.
Hiển nhiên Lâm Chính cũng không chống lại được đảo chủ đảo Vong Ưu đang trong trạng thái tức giận.
"Lâm Chính!", Lương Huyền Mi kinh hãi kêu lên.
"Mày cũng không phải là vô địch đâu!".
Đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nói, rồi lại tung quyền, đánh tới tấp.
"Vong Ưu Thần Quyền!".
Ông ta gầm lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng nổ rất lớn vang lên như pháo, đan xen dày đặc.
Mỗi quyền đánh tới đều có quyền ảnh phóng ra.
Lâm Chính lập tức giơ hai tay lên, cố gắng đỡ đòn.
Nhưng lúc này, đảo chủ đảo Vong Ưu đã dốc hết hỏa lực, mỗi quyền đều dùng hết sức.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Đảo chủ đảo Vong Ưu đánh tới tấp vào cánh tay Lâm Chính, còn Lâm Chính cũng không khỏi lùi lại, dường như không chịu nổi thế tấn công này.
Cứ lùi như vậy đến vách núi sát mép sân luyện võ, thì Lâm Chính không còn đường lui nữa.
Đảo chủ đảo Vong Ưu nắm được cơ hội, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh, gầm lớn.
"Diệt Tuyệt Nhất Quyền!".
Gừ!
Quyền này chẳng khác nào cuồng hổ hùng sư đang rít gào, quyền khí xung thiên, không thể đỡ nổi.
Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại, bắt chéo hai tay đón đỡ.
Bốp!
Tiếng va chạm rất lớn vang lên.
Cơ thể Lâm Chính va mạnh vào vách núi.
Rắc…
Cả vách núi lập tức xuất hiện vết nứt, gần như vỡ vụn.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Đám đệ tử dừng chiến đấu, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.
"Đảo chủ không hổ là đảo chủ! Lâm Chính, bây giờ thì anh đã biết sự lợi hại của đảo chủ chúng tôi rồi chứ?", Huyết Trường Phong cười khẩy nói.
"Đúng là cũng ra gì đấy, nhưng… muốn đánh bại tôi thì còn kém xa lắm!".
Lâm Chính hạ hai tay đang khẽ run rẩy xuống, thở hắt ra, bình tĩnh đáp.
"Hừ, đến lúc này rồi mà mày vẫn còn cứng miệng, để tao đánh gãy hết xương của mày, rồi lại xé nát miệng mày, để xem lúc đó mày còn cứng miệng kiểu gì!", đảo chủ đảo Vong Ưu gầm lên, rồi lại xông tới.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ ông ta, nói.
"Ông tấn công cuồng bạo như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, thực ra tôi không cần phản kích, chỉ cần phòng ngự là được, bởi vì nếu ông cứ tấn công kiểu này, không đến mấy lượt là sẽ cạn kiệt sức lực, mất sức chiến đấu.
Đến lúc đó, ông sẽ thua thôi".
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều kinh hãi.
Huyết Trường Phong cũng không nói gì, ánh mắt đanh lại.
Lâm Chính nhìn ra được thì hắn cũng nhìn ra được.
Quả thực, tấn công mãnh liệt như vậy đủ để khiến một chiếc xe tăng tê liệt trong vài giây.
Đây đã không còn là sức phá hoại mà sức người có thể sánh được.
Đảo chủ đảo Vong Ưu có thể dùng uy thế như vậy để đánh giết đã là một kiểu bội chi.
"Nhưng mày có thể cầm cự được mấy lượt đánh của tao nào?".
Sao đảo chủ đảo Vong Ưu có thể cam lòng chứ? Ông ta lại gầm lên rồi xông tới.
Quyền ảnh như bão táp mưa sa lại ập tới.
Quả nhiên!
Lâm Chính vẫn không phản kích, mà cố gắng phòng ngự.
Giơ tay!
Gạt ngang!
Né tránh!
Đỡ đòn!
…
Anh dùng hết các động tác mang tính phòng ngự.
Đỡ đòn một lát, cánh tay Lâm Chính cũng trở nên tê dại, tay áo đã bị khí thế khủng khiếp làm cho nát bươm, thậm chí da ở cánh tay còn rách toạc, rỉ ra không ít máu tươi.
"Đảo chủ cố lên! Anh ta sắp không chịu được nữa rồi!".
"Ha ha, anh ta sắp thua rồi!".
"Lâm thiên kiêu, dù sao anh cũng không phải là đối thủ của đảo chủ!".
"Chúng ta sắp thắng rồi!".
Các đệ tử nội đảo thấy thế thì đều trở nên kích động, thậm chí có người còn vỗ tay khen hay.
Nhưng đánh một lát nữa, những tiếng khen hay dần biến mất.
Bởi vì… thế tấn công của đảo chủ đảo Vong Ưu yếu đi thấy rõ.
Khuôn mặt ông ta cũng đầm đìa mồ hôi.
Hơi thở phì phò nặng nề!
Tất cả đúng như những gì Lâm Chính nói…
Đảo chủ đảo Vong Ưu… sắp cạn kiệt sức lực!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...