Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh hãi. 
Tất cả trưởng lão đều nín thở. 
Đảo chủ đảo Vong Ưu vô cùng kinh ngạc. 
Còn Huyết Trường Phong, nắm đấm bỗng siết chặt, nhưng chẳng mấy chốc lại mở ra, hơn nữa còn không tự chủ lùi về sau một bước. 
Hắn… sợ rồi… 
Sau khi giao đấu với Lâm Chính, hắn đã ý thức được khoảng cách giữa mình và Lâm Chính. 
Huyết Trường Phong hiểu, nếu Lâm Chính thật sự muốn giết mình thì chắc chắn có thể làm được. 
Nhưng câu nói này đối với đảo chủ đảo Vong Ưu mà nói là một sự sỉ nhục cực lớn. 
Xung quanh toàn là người của đảo Vong Ưu! 
Lâm Chính nói ra lời như vậy gần như là đang vả mặt ông ta.

Nếu ông ta còn lựa chọn im lặng không lên tiếng, vậy chẳng phải sẽ mất hết uy tín hay sao? 
Đảo chủ đảo Vong Ưu nổi giận. 
Lần này có không tức giận cũng phải bày ra vẻ tức giận. 

“Khốn nạn! Lâm Chính! Cậu có ý gì? Cậu đang uy hiếp tôi sao?”, đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận quát lên. 
“Không phải uy hiếp, mà là cảnh cáo!”. 
“Cậu… to gan!”. 
Đảo chủ đảo Vong Ưu chỉ vào Lâm Chính, kích động quát mắng: “Cậu là cái thá gì mà dám ngang ngược ở đảo Vong Ưu? Lâm Chính, tôi niệm tình cậu đã cứu chị dâu tôi một mạng, không so đo với cậu.

Cậu mau chóng đưa Diên Nữ cút ngay cho tôi! Mau cút khỏi đảo Vong Ưu! Nếu không, cậu đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”. 
“Tôi đi như vậy chẳng phải là hời cho đảo Vong Ưu rồi sao?”, Lâm Chính không hề nổi giận, ngược lại cười nói. 
“Cậu có ý gì?”. 
“Giao Thiên Kiêu Lệnh ra đây, hoặc là… ông đánh với tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 
Đảo chủ đảo Vong Ưu kinh ngạc. 
“Huyết Trường Phong đã mất đi ý chí chiến đấu, tôi không biết sau này anh ta có còn dũng khí giao đấu với tôi hay không, nhưng trong mắt tôi, anh ta đã không đủ trở thành kẻ địch của tôi.

Còn ông, đảo chủ, nếu ông muốn giữ lại Thiên Kiêu Lệnh này thì trừ khi ông đích thân ra tay, nếu không, tôi sẽ mang Thiên Kiêu Lệnh này về”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó bước ra một bước, tiến về phía đảo chủ đảo Vong Ưu. 
Anh không muốn nhiều lời nữa, dự định cướp lấy lệnh bài. 
Đảo chủ đảo Vong Ưu căng thẳng, tức giận quát lên: “Lâm Chính, đây là cậu tự chuốc lấy đấy, không trách được ai khác! Nếu cậu đã lựa chọn đối đầu với đảo chủ đảo Vong Ưu thì được, tôi cho cậu toại nguyện!”. 
Nói xong, ông ta phất tay. 
“Người đâu!”. 
“Có!”. 
Các trưởng lão và chấp sự ở xung quanh lập tức tiến tới. 
“Ồ? Ông không ra tay so chiêu với tôi sao?”, Lâm Chính hiếu kỳ hỏi. 
“Đối phó với cậu đâu cần tôi phải đích thân ra tay?”. 
“Nhưng bây giờ tôi đang khiêu chiến với ông”, Lâm Chính nói. 
“Khiêu chiến? Cậu có tư cách đó sao? Cậu vẫn chưa xứng so chiêu với tôi!”, đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng quát. 
Lâm Chính lắc đầu cười nhạt. 
Thật ra đảo chủ đảo Vong Ưu có mưu tính gì, anh lại không biết được sao? 
Thực lực của đảo chủ đảo Vong Ưu thật ra không cao hơn Huyết Trường Phong bao nhiêu, Lâm Chính đánh bại Huyết Trường Phong một cách áp đảo, đảo chủ đảo Vong Ưu cũng kinh hãi. 

Đảo chủ đảo Vong Ưu biết mình chiến đấu với Lâm Chính sẽ không có nhiều phần thắng.

Nếu ngay cả ông ta cũng thua thì đảo Vong Ưu coi như xong. 
Cho nên, ông ta định để cao thủ của đảo Vong Ưu làm tiêu hao sức lực của Lâm Chính trước, đợi đến khi sức lực tinh thần của Lâm Chính cạn kiệt, ông ta mới ra tay, gi3t chết anh. 
May rằng ở đây là đảo Vong Ưu, ông ta người đông thế mạnh, có gì phải sợ một người trẻ tuổi? 
Chỉ là đảo chủ đảo Vong Ưu không biết, quyết định của mình lần này đã khiến tất cả đệ tử ngoại đảo nổi giận! 
Thậm chí ngay cả một số đệ tử nội đảo cũng không nhìn nổi nữa. 
“Đảo chủ, vì sao người không đơn độc đấu với người đó?”, một đệ tử ngoại đảo đột nhiên hét lên. 
Đảo chủ đảo Vong Ưu hơi sửng sốt. 
“Trương Hoán! Ở đây đến lượt cậu lên tiếng sao? Im miệng!”, Lục trưởng lão nhìn chằm chằm đệ tử tên Trương Hoán đó, lập tức quát mắng. 
“Trưởng lão, người khác đã khiêu chiến đảo chủ, nhưng đảo chủ lại tránh né không chiến đấu, ngược lại còn sai chúng ta bao vây tấn công người đó.

Chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi của đảo Vong Ưu chúng ta không phải sẽ mất hết hay sao?”, người tên Trương Hoán đó lập tức phản bác. 
“Cậu… Cậu nói gì? Cậu đang dạy đời tôi sao?”, Lục trưởng lão tức đến mức run rẩy cả người. 
“Đệ tử không dám, nhưng nếu đảo chủ không dám chiến đấu với thiên kiêu Lâm thì vì sao tôi phải ở lại đảo Vong Ưu chỉ biết hiếp yếu sợ mạnh này?”. 
Người tên Trương Hoán tức giận nói, tháo lệnh bài đệ tử đảo Vong Ưu trên thắt lưng xuống, quăng mạnh xuống đất, sau đó bước nhanh về phía Lâm Chính, quỳ xuống trước mặt anh. 
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc. 
Trương Hoán dõng dạc nói: “Thiên kiêu Lâm, xin hãy đưa tôi rời khỏi đảo, nhận tôi làm đồ đệ! Ngay cả đảo chủ đảo Vong Ưu cũng không dám chiến đấu với anh, võ học của anh nhất định cao hơn ông ta! Chỉ cần anh đồng ý, đời này Trương Hoán tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”. 

Nói xong, anh ta dập đầu xuống đất! 
Lâm Chính vội vàng ngăn người đó lại. 
Chỉ trong chốc lát, càng lúc càng có nhiều đệ tử ngoại đảo chạy lên từ trong đám đông. 
Tất cả bọn họ quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, đồng loạt dập đầu hô lên. 
“Thiên kiêu Lâm, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ!”. 
“Thiên kiêu Lâm, cầu xin anh đưa chúng tôi rời khỏi đây đi!”. 
“Chúng tôi không muốn ở lại đảo Vong Ưu nữa!”. 
“Đảo Vong Ưu không chịu truyền dạy võ công cho chúng tôi, vậy thì chúng tôi sẽ học thiên kiêu Lâm!”. 
“Thiên kiêu Lâm, xin hãy thu nhận tôi làm đồ đệ!”. 
“Cầu xin anh…”. 
Tiếng hô hoán vang lên không dứt, trong vài phút ngắn ngủi lại có gần một nghìn đệ tử ngoại đảo quỳ bái dưới đất, dập đầu với Lâm Chính. 
Tất cả trưởng lão đều ngơ ngác. 
Đảo chủ đảo Vong Ưu liên tục lùi về sau, ngây ngẩn nhìn cảnh đó, cả người giống như đã mất hồn….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui