Dứt lời, đám đông quay qua nhìn.
Là Lâm Chính.
Trương Tử Tường khựng bước, chau mày: “Anh Lâm, có việc gì không?”
“Thả cô ấy ra!”, Lâm Chính đứng dậy, lấy ra một tờ khăn giấy và đi về phía Diên Nữ.
Mọi người ngạc nhiên.
Bởi vì Lâm Chính là khách của đảo nên đám đệ tử không dám ngăn lại.
“Cậu Lâm, đây là chuyện của đảo chúng tôi.
Huống hồ người phụ nữ này còn hãm hại cậu, cậu hà tất phải thương cô ta?”, Huyết Nham do dự, sau đó lên tiếng.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, anh chỉ đẩy Đào sư tỷ ra, đỡ Diên Nữ dậy rồi dùng khăn giấy lau bụi bẩn trên người cô gái.
Đào sư tỷ sững sờ.
Những người xung quanh cũng trố tròn mắt.
Bao gồm cả Diên Nữ cũng nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
Cô ta thật không ngờ vào lúc này anh lại đứng ra giúp mình…còn cô ta lại hãm hại anh.
“Anh đang…thấy tội nghiệp tôi đấy à?”, Diên Nữ hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Không phải”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy tại sao anh lại giúp tôi”, Diên Nữ hỏi và rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn bật cười: “Tôi còn tưởng anh khác đám đông, giờ xem ra anh cũng giống Trường Phong mà thôi, muốn chơi tôi đúng không!”
“Cô hiểu lầm rồi, cũng phải phải như vậy”, Lâm Chính lại lắc đầu.
Diên Nữ giật mình: “Vậy anh làm gì thế này?”
Lâm Chính không hề trả lời, chỉ đứng dậy, đi về phía đảo chủ và nói: “Đảo chủ, để tôi đưa Diên Nữ đi”.
Dứt lời, đám đông bàng hoàng.
Diên Nữ cũng trố tròn mắt.
Lâm Chính, muốn cứu cô ta sao…
“Sao thế, cậu Lâm, cậu thích kẻ phản đồ này à?”, đảo chủ không ngồi yên được nữa bèn bước xuống nhìn anh.
“Cứ coi như vậy đi”.
Đảo chủ cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng lúc này có một bóng hình bước tới.
“Anh là người chữa khỏi bệnh cho bác gái đúng không?”
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn quay đầu lại.
Là Huyết Trường Phong.
“Là tôi!”
“Anh cũng thích cô gái này à?”, Huyết Trường Phong hỏi bằng vẻ vô cảm.
Lâm Chính thở dài, lắc đầu: “Thực ra tôi không có qua nhiều hứng thú với cô ấy”.
“Ồ, vậy tại sao anh lại muốn đưa cô ấy đi?”, Huyết Trường Phong hỏi.
“Bởi vì, cô ấy là em nuôi của tôi, Lương Huyền Mi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”
Cả hiện trường sục sôi.
Tất cả đều không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Diên Nữ nghe như sét đánh ngang tai, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Đảo chủ thì chau mày, nhớ lại việc tối qua Lâm Chính nhờ mình tìm Lương Huyền Mi.
“Anh…anh nói cái gì? Anh là…anh nuôi của tôi sao?”, Diên Nữ lắp bắp, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Tôi nhớ ra rồi, mẹ từng có một người con nuôi, hình như họ Lâm…là anh sao?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Huyền Mi, tôi đưa cô về, mẹ rất nhớ cô đấy”.
Diên Nữ nghe thấy vậy thì trở nên đắn đo.
Cô ta mím môi.
Nào phải cô ta không muốn về?
Thế nhưng địa vị của cô trong nhà họ Lương thấp kém.
Bố ruột lại bạc nhược, không có tiếng nói, mẹ thì bị ức hiếp.
Cô ta dự định học được công phu của đảo Vong Ưu xong sẽ quay về nhà họ Lương, bảo vệ em gái và mẹ mình.
Thế nhưng công phu vẫn chưa học được thì đã bị thành ra thế này…
Nhưng nếu không đi thì cô còn chỗ nào để dung thân nữa chứ? Diên Nữ không nói gì.
“Đảo chủ, cô ấy đã bị thương, không thể tham gia buổi thử luyện được đâu, mong cho phép tôi đưa cô ấy đi”, Lâm Chính nói và định kéo Diên Nữ rời đi.
“Đứng lại”, Huyết Trường Phong quát lên.
Đám đệ tử lập tức chặn Lâm Chính.
Anh chau mày, quay qua nhìn đảo chủ.
“Đảo chủ, ý của ông là gì?”
“Cậu Lâm, đảo chủ không hề có ý ngăn cậu, lúc này người làm điều đó là Trương Phong.
Cậu là khách của đảo, thế nhưng Trương Phong là đệ tử của tôi.
Trương Phong ngăn cậu, tôi cũng khó…đưa ra quyết định được..”, đảo chủ thở dài.
Huyết Trường Phong là ‘thiên kiêu’ của đảo Vong Ưu, là niềm hi vọng của đảo này.
Giờ đại hội sắp diễn ra, đảo chủ đương nhiên cũng không muốn làm khó hắn.
Lâm Chính chỉ chau mày.
Diên Nữ lên tiếng: “Lâm Chính, anh đi đi, nếu Huyết Trường Phong không chịu gật đầu thì anh không thể đưa tôi ra khỏi đảo này được đâu”.
“Nếu vậy thì tôi cũng không còn mặt mũi nào đi gặp mẹ nuôi nữa”, Lâm Chính trầm giọng.
Diên Nữ chỉ chau mày, không nói gì.
“Lâm Chính, anh định làm gì vậy? Vì người này mà anh muốn đối đầu với sư huynh của tôi sao? Anh ngốc vậy? Mau tới đây đi”, Huyết U U cuống cả lên, lập tức kéo Lâm Chính về phía mình.
Thế nhưng cô ta có cố gắng thế nào thì cũng không kéo Lâm Chính đi được.
“Lâm Chính…”, Huyết U U kêu lên.
“Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi tôi”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói bằng vẻ vô cảm: “Sau khi mẹ ruột tôi qua đời, mẹ nuôi là người thân duy nhất của tôi.
Con gái của bà ấy, tôi phải đưa về.
Không ai có thể ngăn được tôi hết”.
Dứt lời, đám đông phụt cười.
Đến cả đảo chủ còn không muốn nhúng tay vào mà lúc này anh còn nói thế được.
Lẽ nào anh cho rằng mình còn lợi hại hơn cả Huyết Trường Phong sao?
Quả nhiên, Huyết Trường Phong chau mày, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.
“Cậu Lâm, cậu làm khó cho tôi quá”, đảo chủ thở dài, nói bằng giọng bất lực: “Cậu chữa khỏi bệnh cho phu nhân, theo lý mà nói là ân nhân của chúng tôi.
Thế nhưng tình huống này, tôi thật khó mà xen vào được.
Cậu Lâm, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý và làm cho cậu.
Thế nhưng chuyện của Trường Phong và Diên Nữ…tôi thật sự hi vọng cậu đừng làm khó nữa, giao Diên Nữ cho Trường Phong đi, còn cậu vẫn là khách quý của chúng tôi”.
“Nếu như tôi bắt buộc phải đưa Lương Huyền Mi đi thì sao?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Vậy thì…mong đừng giận, tôi cũng hết cách.
Chuyện giữa cậu và Trường Phong, tôi sẽ không xen vào”, đảo chủ lắc đầu, ngồi về vị trí của mình, không nhìn Lâm Chính nữa.
Các vị trưởng lão cùng không nói gì, chỉ đồng loạt ngồi xuống.
Huyết U U cuống cả lên.
“Lâm Chính”, cô ta hét lên.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn tiếp tục kéo tay Diên Nữ.
Diên Nữ ngây người.
Cô ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, không hiểu tại sao anh lại ngốc như vậy.
Vì cô ta mà đắc tôi với Trường Phong…có đáng không? Hơn nữa…anh thật sự cho rằng có thể đưa cô ta rời khỏi đảo Vong Ưu được sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
“Tên ngốc này!”, Diên Nữ thầm chửi rủa.
“Sư huynh”, người bên cạnh gọi Huyết Trường Phong.
Hắn khẽ gật đầu.
Đám người Trương Tử Tường lập tức hô vang.
“Ra tay, giữ cặp đó lại”.
“Vâng!”, đám đệ tử xung quanh hô vang và lao lên….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...