Diên Nữ cúi đầu, đầu tóc hơi lộn xộn.
Nhưng cô ta không phản kháng, cũng không kêu đau, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất bằng ánh mắt ảm đạm.
“Đồ đê tiện, con nhỏ thối tha, suýt chút nữa mày đã hại bác gái của tao, có biết không hả? Nếu Lâm Chính bị mày hại chết, bác gái tao cũng không cứu được! Loại đê tiện rắn rết như mày sao còn có mặt mũi ở trên đảo Vong Ưu bọn tao? Cút! Mày cút khỏi đây cho tao, hoặc là đi chết đi! Chết càng xa càng tốt!”.
Huyết U U chửi mắng, hai tay cô ta chống nạnh, không hề che giấu, mắng chửi hết câu này đến câu khác vô cùng khó nghe.
Diên Nữ không lên tiếng, tiếp tục quét dọn.
“Khốn nạn!”.
Huyết U U tức giận, lại giơ tay định tát.
“Cô Huyết!”.
Lâm Chính tức khắc lên tiếng gọi.
Huyết U U quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Chính đi tới, lập tức vui mừng, cười nói: “Lâm Chính, anh đến thật là đúng lúc! Nào nào nào, đạp cô ta hai cái cho hả giận, yên tâm, không ai gây rắc rối cho anh đâu”.
“Bỏ đi”, Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói: “Con người tôi không thích so đo với phụ nữ”.
“Cô ta định giết cả anh, anh còn có thể nhẫn nhịn?”, Huyết U U cảm thấy quái lạ, hỏi.
“Con người tôi có cái tật đó, cô có thể giết tôi, nhưng đừng động vào người bên cạnh tôi.
Nếu không, tôi mặc kệ cô là nam hay nữ, già hay trẻ, tôi đều sẽ giết cô”, Lâm Chính nói: “Đi thôi, sắp tới giờ rồi”.
“Được thôi”, Huyết U U bĩu môi, liếc nhìn Diên Nữ: “Hôm nay xem như cô may mắn!”.
Cô ta nói xong thì khoác cánh tay Lâm Chính đi vào trong.
Võ trường nằm ở chân núi của đảo Vong Ưu, chiếm diện tích rất lớn, có thể chứa gần mười nghìn người.
Lúc này, trong võ trường đã nhốn nháo, nhiều người tụ tập, các trưởng lão của đảo Vong Ưu cũng đi vào trong.
Các đệ tử tụ tập với nhau theo từng nhóm.
Nhiều chấp sự, tinh nhuệ cũng đã đến.
“Sư huynh, hôm nay chúng ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, dương danh khắp chốn”.
“Không sai, phải cho đảo chủ thấy thực lực của chúng ta”.
…
Mọi người hồi hộp chuẩn bị, nhao nhao nói.
Huyết U U dẫn Lâm Chính đến tầng trên cùng của khán đài.
Đây là vị trí của ngũ đại trưởng lão và đảo chủ đảo Vong Ưu ngồi quan sát.
Lâm Chính cũng được sắp xếp ngồi ở đây, ngay bên cạnh Ngũ trưởng lão.
“Đảo chủ đến!”.
Lúc này, một tiếng hô lớn vang lên, sau đó là một nhóm người hùng dũng từ ngoài cửa đi vào.
Đó chính là đảo chủ đảo Vong Ưu các trưởng lão của đảo Vong Ưu.
Các đệ tử đồng loạt xoay người, dõi theo đảo chủ, cho đến khi đảo chủ đi tới đài cao mới đồng loạt hành lễ, chắp tay chào.
“Bái kiến đảo chủ, bái kiến các vị trưởng lão!”.
Tiếng hô như sóng triều, vang vọng bốn phía.
“Đứng lên đi”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu cười ha hả.
“Tạ đảo chủ!”.
Mọi người đồng loạt đứng dậy.
Lâm Chính ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm các đệ tử đảo Vong Ưu.
Lại thấy từng nhóm đệ tử đi tới trước mặt đảo chủ đảo Vong Ưu, hành lễ.
“Đệ tử đội 10 Mao Trường Quế cùng đệ tử trong đội khấu kiến đảo chủ!”.
Một người cao to hùng dũng dẫn theo nhóm đệ tử đi tới.
“Trường Quế à! Thập trưởng lão rất xem trọng cậu, hội thí luyện lần này cậu hãy biểu hiện thật tốt”, đảo chủ đảo Vong Ưu cười nói.
“Đệ tử tất nhiên sẽ không phụ lòng ưu ái của đảo chủ và trưởng lão”, Mao Trường Quế chắp tay nói.
“Ừ, xuống chuẩn bị đi!”.
“Vâng, đảo chủ!”.
Mao Trường Quế rời đi.
Sau đó lại có một nhóm đệ tử khác đi đến.
“Đệ tử đội 9 Đinh Vượng cùng đệ tử trong đội khấu kiến đảo chủ!”.
…
Các đệ tử lần lượt đi đến khấu kiến.
Đó đều là các đệ tử tham gia thi đấu.
Lâm Chính cũng quan sát sơ qua những người này.
Đột nhiên một loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên từ trong đám đông.
Một người đàn ông để tóc dài, mặc kiếm phục màu đen xuyên qua đám đông, đi tới trước đài cao.
Các trưởng lão và đảo chủ đều nhìn về phía người đó.
Trên mặt mỗi người đều để lộ ý cười.
“Đệ tử Thịnh Siêu bái kiến đảo chủ, bái kiến các vị trưởng lão”, người đàn ông chắp tay nói.
“Ừ”.
Đảo chủ gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ yêu quý.
“Thịnh Siêu, nghe nói vài hôm trước cậu đã đột phá Vong Ưu Kiếm Pháp đến tầng thứ tám, có phải không?”, Nhị trưởng lão Huyết Nham mỉm cười hỏi.
“Phải”, Thịnh Siêu gật đầu.
“Ồ, Thịnh Siêu trẻ tuổi như vậy đã đột phá đến tầng thứ tám, thiên tài!”.
“Trừ Trường Phong ra, cậu ta là người thứ hai đột phá đến tầng thứ tám trước hai mươi hai tuổi”.
“Phải đấy…”.
Các trưởng lão tán thưởng, liên tục vỗ tay.
Nhưng Thịnh Siêu ở bên dưới nghe vậy lại có vẻ không cam tâm, không lên tiếng.
Thịnh Siêu rời đi, lại một cô gái khác đi đến.
“Đệ tử Mai Phượng Yến bái kiến đảo chủ, bái kiến các vị trưởng lão”.
“Ừ, được! Được!”.
Mọi người lại gật đầu, đều lộ vẻ yêu quý.
“Hai người đó là ai?”.
Lâm Chính không kìm được, hỏi.
“Đó là hai đệ tử ưu tú nhất trên đảo chúng tôi, Thịnh Siêu sư huynh là đệ tử xếp hạng thứ ba, sở trường kiếm thuật, kiếm pháp cực kỳ tinh thông.
Mai Phượng Yến xếp thứ hai trong các đệ tử, thân pháp cực kỳ tốt, chuyển động như tia chớp.
Bọn họ đều là thiên tài thiếu niên, được các đệ tử trên đảo sùng bái”, Huyết U U cười giải thích.
“Thế à? Còn đứng đầu các đệ tử là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là Trường Phong sư huynh”, hai mắt Huyết U U lóe sáng, vẻ mặt đầy sùng bái, nói.
“Trường Phong? Là cái tên Huyết Trường Phong đó sao?”, Lâm Chính hỏi.
Trước kia anh đã nghe Huyết Nham nhắc tới, ở trên đảo chưa tới một ngày cũng nghe tên người này ở khắp nơi.
“Không sai, chính là anh ấy”, Huyết U U cực kỳ kích động, nói: “Nhưng không biết đại hội thí luyện lần này, Trường Phong sư huynh có ra tay hay không.
Nếu anh ấy ra tay thì sẽ có trò vui.
Anh không biết chứ, lần trước anh ấy ra tay đã là ba năm trước, cũng không biết trong ba năm này, thực lực của anh ấy đã đạt tới trình độ nào”.
“Anh ta lợi hại thế sao?”.
“Nói thừa, thực lực bây giờ của anh ấy thậm chí trưởng lão còn không chống đỡ nổi, anh ấy là thiên kiêu kia mà!”.
“Thiên kiêu?”.
“Không sai, xếp hạng mười tám trên bảng thiên kiêu! Lâm Chính, anh biết bảng thiên kiêu không?”.
“Có nghe… đồn một chút…”.
“Thiên tài trên bảng thiên kiêu đều trác tuyệt vô song, yêu nghiệt thiên phú dị bẩm.
Tuy anh nghe qua, nhưng chắc chắn chưa từng thấy qua.
Hôm nay anh sẽ có thể thấy thiên kiêu ngay trước mắt.
Thế nào? Kích động không?”.
“Cũng tạm”, Lâm Chính cười cười.
Huyết U U bĩu môi, cảm thấy rất tẻ nhạt, không quan tâm đến Lâm Chính nữa.
Nhưng ngay khi ấy, một trận xôn xao lại vang lên.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Chợt nghe Huyết U U ở bên cạnh kích động lên tiếng.
“Lâm Chính, mau nhìn kìa, Trường Phong sư huynh đến rồi!”.
Tất cả mọi người sôi sục.
Lâm Chính nhìn về phía cửa.
Một công tử văn nhã mặc toàn màu trắng, trang phục giống thời cổ đại đi vào.
Người đó mày kiếm mắt sao, dáng vẻ tuấn tú.
Nét mặt hắn lạnh lùng, không có cảm xúc gì, thắt lưng giắt một thanh kiếm, bước đi nhanh thoăn thoắt tiến về phía này.
Dọc đường đi, các đệ tử đều cúi đầu nhường đường.
“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.
“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.
“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.
…
Ai nấy đều vô cùng cung kính.
Thậm chí… ngay cả các trưởng lão trên đài cao cũng đứng dậy, dõi theo hắn bước về phía này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...