Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


“Bác sĩ?”. 
Huyết U U thầm hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Tôi chưa từng thấy bác sĩ nào giỏi dùng độc như anh cả”. 
“Trong Đông y có một phương pháp chữa bệnh gọi là “lấy độc trị độc”, thế nên hầu hết các bác sĩ Đông y đều có nghiên cứu về độc tố”. 
“Thế à… Nhưng theo tin tức tôi tìm hiểu được, thì anh chỉ là một thằng ở rể, nghe nói còn là một thằng bất tài cả ngày ăn không ngồi rồi.

Loại người như anh có y thuật cao siêu như vậy từ lúc nào vậy?”, Huyết U U khó hiểu hỏi. 
“Con người ai cũng có sở thích mà, sở thích của tôi chính là đọc sách y học, lúc nào rảnh rỗi lại mân mê đống thảo dược, chỉ vậy thôi”. 
“Chỉ vậy thôi?”. 
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây”, Lâm Chính chẳng buồn nhiều lời với Huyết U U nữa, chuyện đã giải quyết xong, đương nhiên sẽ phải cáo từ. 
Nhưng đúng lúc này, một vệ sĩ vội vàng chạy vào. 
“Cô chủ, cô chủ, không hay rồi!”, tên vệ sĩ kia mặt mày lo lắng, lao vào phòng, gấp gáp kêu lên. 
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Huyết U U nhíu mày hỏi. 
“Người… người của đảo đến”, người kia hoảng hốt nói. 
Phịch! 
Huyết U U ngã ngồi xuống đất. 
Nhưng cô ta không thấy đau, mà trợn mắt há miệng nhìn tên vệ sĩ kia, sau đó vội vàng bò dậy kêu lên: “Mau, mau đi chuẩn bị, thu dọn hết đồ đạc lại, mau lên!”. 

“Vâng vâng vâng…” 
Đám tay chân trong phòng làm việc cuống cuồng chạy đi. 
“Đảo?”. 
Lâm Chính có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, lắc đầu xoay người định đi. 
Nhưng đúng lúc này, Huyết U U bỗng gọi anh. 
“Lâm Chính! Khoan đã!”. 
“Sao vậy? Chủ tịch Huyết còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu. 
“Lâm Chính, anh… có phải anh biết y thuật không?”, Huyết U U gấp gáp hỏi. 
“Chẳng phải cô đã biết rồi sao? Biết một chút”. 
“Vậy anh có thể giúp tôi một việc không?”, Huyết U U nặn ra một nụ cười, hai bàn tay xoắn vào nhau. 
“Không thể”, Lâm Chính từ chối một cách dứt khoát, nói xong liền định đi. 
“Đừng mà!”, Huyết U U muốn khóc mà không có nước mắt, cứ thế xông tới, túm chặt lấy tay Lâm Chính, kêu lên: “Lâm Chính, chỉ cần anh ở lại giúp tôi việc này, tôi có thể không lấy tiền nữa, được không?”. 
“Cô nghĩ một triệu phú như tôi mà phải để ý đến vài đồng bạc đó sao?”. 
“Lâm Chính, chỉ cần anh giúp tôi việc này, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý!”, Huyết U U cuống đến mức giậm chân. 
“Không được!”. 
“Anh…”, Huyết U U cắn răng, tức giận nói: “Nếu anh không giúp tôi, thì dù tôi có chết, cũng sẽ huy động toàn bộ sức mạnh, khiến nhà họ Tô các anh muốn sống không được, muốn chết không xong!”. 
“Cô đang đe dọa tôi đấy à?”, Lâm Chính ngoảnh sang, ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt bắ n ra ánh nhìn dữ tợn. 
Huyết U U run rẩy, sau đó vội vàng nặn ra nụ cười, đáp: “Không phải, không phải… Tôi… tôi… tôi không có ý đó… Tôi chỉ… chỉ muốn cầu xin anh giúp đỡ…” 
“Rốt cuộc là chuyện gì? Cô cứ nói ra xem nào!”. 
Lâm Chính thầm thở dài, nói. 
Anh nhìn ra được, Huyết U U đang sợ hãi thực sự. 
Tuy anh không sợ Huyết U U, nhưng nếu vì vậy mà gây ra phiền phức gì, chỉ sợ những người xung quanh anh lại phải chịu tội, vẫn nên nhân nhượng cho khỏi phiền thì hơn. 
“Anh đồng ý rồi sao? Tốt quá!”, Huyết U U mừng rỡ, vỗ tay bôm bốp, sau đó nói: “Lát nữa sẽ có người đến đây, anh không cần biết đó là ai, cũng không cần quan tâm ông ta nói gì, dù sao anh cứ tự xưng anh là bác sĩ do tôi mời đến, rõ chưa?”. 
“Chỉ vậy thôi sao?”. 
“Đúng, chỉ vậy thôi, tôi sẽ đuổi ông ta đi, những chuyện khác không cần anh lo lắng!”. 
“Thế à… Vậy thì không vấn đề gì”, Lâm Chính gật đầu đáp. 
“Được rồi, anh ngồi đi, ngồi đi, đừng khách sáo!”. 
Huyết U U nhiệt tình mời Lâm Chính ngồi xuống, sau đó chỉnh sửa một chút quần áo bị xộc xệch, rồi ngồi xuống ghế giám đốc, vắt chéo hai chân, dáng vẻ nghiêm túc. 

Lâm Chính vô cùng tò mò. 
Rốt cuộc là ai đến mà có thể khiến Huyết U U không sợ trời không sợ đất hoảng hốt đến mức này chứ? 
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào phòng làm việc. 
Lâm Chính lập tức cảm giác được hơi thở của Huyết U U như nghẹn lại, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không phát ra tiếng nào. 
Lâm Chính nhìn về phía người đàn ông trung niên. 
Ông ta để đầu đinh, mặc áo khoác dài màu nâu, hai bên tóc mai điểm bạc, cằm lún phún râu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. 
Lâm Chính mơ hồ cảm nhận được không khí xung quanh ông ta đang chuyển động. 
Người luyện võ! 
Hơn nữa… còn là một cao thủ tuyệt đỉnh! 
Lâm Chính hơi đanh mắt lại. 
“Chú Nham, chú đến đấy à?”, Huyết U U đứng bật dậy, vội vàng bước tới đón tiếp, gọi đầy thân thiết. 
“Cháu còn mặt mũi gọi chú Nham à?”. 
Người đàn ông bỗng quát lớn, không giận mà uy. 
Huyết U U lập tức run bắn lên, vội vàng cúi đầu xuống. 
“Cháu nói cháu ra ngoài tìm bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho bác gái, kết quả là đi mất hút cả nửa năm, đảo chủ hạ lệnh về cháu cũng không nghe.

U U, cháu đủ lông đủ cánh rồi nhỉ? Cháu có biết trên đảo có bao nhiêu người đang lo lắng cho cháu không?”, người đàn ông trung niên trách mắng. 
Huyết U U tỏ vẻ tủi thân, cúi gằm mặt xuống: “Chú Nham, U U… U U cũng là vì bác gái mới rời khỏi đảo…” 
“Cháu đừng viện cớ nữa, lập tức về đảo với chú.


Lần này về đảo, chắc chắn đảo chủ sẽ nhốt cháu vào hang Sám Hối! Đi, thu dọn đồ đạc về với chú ngay!”, người đàn ông trung niên lớn tiếng. 
“Cái gì? Hang Sám Hối?”, Huyết U U biến sắc, vội vàng kêu lên: “Cháu không đi, cháu không đi! Cháu không đến hang Sám Hối đâu! Cháu ra ngoài để tìm bác sĩ giỏi cho bác gái, cháu có làm gì sai đâu? Tại sao lại nhốt cháu vào hang Sám Hối? Cháu không về!”. 
“Cháu còn ầm ĩ nữa? Tìm bác sĩ giỏi cho bác gái cái gì chứ? Cháu chỉ viện cớ để ra ngoài gây chuyện thôi! Cháu tưởng các chú đều là đồ ngốc, không biết gì sao? Công ty bảo vệ này là của đảo chúng ta, từ lúc cháu tiếp quản đến nay đã gây ra bao việc tày trời, cháu tưởng đảo chủ không biết gì sao?”, người đàn ông trung niên nghiêm túc nói. 
“Nhưng… cháu đã kiếm được rất nhiều tiền cho đảo mà.

Lợi nhuận của công ty trong năm nay cao hơn năm ngoái gấp 107 lần, số liệu đều ở đây! Cháu… cháu chẳng phải đang cống hiến cho đảo sao?”, Huyết U U cuống lên nói. 
“Vớ vẩn! 107 lần? Con nhóc chết tiệt, số tiền này có món nào là sạch sẽ không? Cháu có biết để giải quyết giúp cháu mà đảo chủ đã mất bao nhiêu nhân lực tiền bạc không? Mấy đồng bạc của cháu sao mà bù nổi chứ?”, người đàn ông trung niên mắng mỏ. 
Huyết U U gần như là sắp khóc. 
“Đừng nhiều lời nữa, lập tức về với chú! Nhanh lên!”. 
Dứt lời, người đàn ông trung niên định cưỡng chế kéo Huyết U U đi. 
“Không, chú Nham, cháu không về, cháu… cháu không đến hang Sám Hối, cháu không phạm lỗi!”, Huyết U U gào khóc. 
“Cháu viện cớ tìm bác sĩ để ra khỏi đảo tác oai tác quái, dùng thủ đoạn lừa đảo để kiếm chác lợi nhuận, muốn dùng số tiền này để ăn nói với bố cháu? Cháu tưởng bố cháu ngu ngốc như vậy sao?”. 
“Cháu… cháu không có… cháu đi tìm bác sĩ giỏi thật mà! Cháu có tìm thật mà… Chú Nham, chú nhìn đi, bác sĩ cháu tìm được ở ngay đây này! Anh ta… anh ta có thể chữa khỏi bệnh cho bác gái, chắc chắn anh ta có thể chữa khỏi!”, Huyết U U muôn phần lo lắng, nước mắt cũng chảy ra.

Trong lúc cấp bách thì nhìn thấy Lâm Chính đang ngồi hút thuốc trên sô pha, thế là cô ta lập tức kêu to..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui