Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Bên trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh. 
Tất cả đều trợn tròn mắt, hơi thở như nghẹn lại, ngây ra nhìn Huyết U U, không thốt nên lời. 
“Còn không mau mang đi xét nghiệm!”. 
Cuối cùng Huyết U U cũng hoàn hồn, gần như là hét lên. 
Tên vệ sĩ ở bên cạnh toàn thân run bắn lên, lập tức chạy tới định mang cốc trà sữa đi. 
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng. 
“Khoan đã”. 
“Anh… anh định làm gì?”, Huyết U U trợn tròn mắt hỏi. 
“Bây giờ cô mang đi xét nghiệm e là phải mất một hai tiếng.

Loại độc này của tôi, một tiếng là đã phát độc rồi, đến lúc đó chỉ e kết quả xét nghiệm thì có, nhưng cô cũng không còn…” 
“Cái gì?”, Huyết U U biến sắc, kích động nói: “Vậy… vậy anh muốn thế nào?”. 
“Bình thường cô có xem tivi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 
“Có…” 
“Vậy chắc là cô từng thấy cách thử độc trên tivi đều là lấy châm bạc thử xem trong cơm canh có độc hay không.

Thế nên, muốn biết trong trà sữa này có độc hay không, cô cứ lấy châm bạc thử là biết!”. 
“Mau đi lấy châm bạc!”, Huyết U U cuống quýt hét lên. 

“Không cần đâu, tôi có châm bạc đây.

Tôi là bác sĩ, nếu đã hạ độc thì chắc chắn cũng có đồ để cứu người.

Cầm châm c ắm vào cốc trà sữa đi.

Nếu châm bạc đổi màu, thì chắc là cũng có thể cho thấy nó có vấn đề chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói. 
Huyết U U vội vàng nháy mắt với người bên cạnh. 
Người kia vội vàng bước tới, cầm châm bạc trong tay Lâm Chính, rồi đâm vào cốc trà sữa. 
Ba giây sau, châm bạc được rút ra. 
Chỉ thấy phần thân của chiếc châm bạc đã đen sì toàn bộ. 
“Hả?”. 
Ai nấy đều biến sắc. 
Huyết U U sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người đờ đẫn. 
“Sao lại như vậy được?”, cô ta thì thào, dường như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. 
“Chắc không cần tôi phải nói rõ nữa chứ?”, Lâm Chính nhún vai nói. 
Sắc mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ khó coi. 
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”, Huyết U U hít sâu một hơi, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng hỏi. 
“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng, cô muốn thế nào?”, Lâm Chính bình thản nói. 
Huyết U U lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc đáp: “Nợ tiền phải trả, đó là chuyện hiển nhiên, chị gái anh nợ tôi mấy triệu tệ, tôi đòi cô ta thì có gì sai chứ?”. 
“Được, bây giờ tôi sẽ trả cho cô”. 
Lâm Chính rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi quần ra, đặt lên bàn, bình thản nói: “Trong này có hơn ba triệu tệ, các cô mang đi quẹt đi.

Tiền đã trả xong, sau này đừng làm phiền chị tôi nữa”. 
“Ba triệu tệ? Anh có nhầm không vậy? Theo điều khoản trong hợp đồng là hơn bảy triệu tệ, một đồng cũng không được thiếu”, Huyết U U hừ một tiếng nói. 
“Hơn bảy triệu tệ? Chẳng phải hợp đồng đó không được pháp luật thừa nhận sao?”. 
“Họ Lâm kia, nếu anh muốn dàn xếp ổn thỏa thì phải làm theo quy tắc của tôi, nếu không thì đưa tôi thuốc giải, rồi cút về đi!”, Huyết U U đập bàn, giận dữ nói. 
“Vậy à?”, Lâm Chính ra vẻ trầm tư, sau đó gật đầu: “Hơn bảy triệu tệ thì hơn bảy triệu tệ, các cô mang đi quẹt đi, chắc là trong chiếc thẻ này cũng đủ tiền”. 
“Bảy triệu tệ mà anh cũng có sao?”, Huyết U U sửng sốt, ngập ngừng một lát, rồi lại ấp úng nói: “Ừm… nhưng mỗi lúc một khác… món nợ hơn bảy triệu tệ là lúc trước thôi.

Bây giờ anh… anh… anh phải đưa tôi ít nhất mười triệu tệ! Đúng, phải đưa tôi ít nhất mười triệu tệ!”. 
“Mười triệu tệ?”. 

Lâm Chính trợn tròn mắt, nhìn cô ta với vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô bị điên à? Ba triệu tệ lên mười triệu tệ! Các cô cướp chắc?”. 
“Sao nào? Anh muốn phủi tay à? Hừ, vậy thì không được đâu nhé! Nếu hôm nay anh không đưa mười triệu tệ, thì tôi đảm bảo chị anh sẽ không ngày nào được yên”, Huyết U U cười khẩy nói. 
“Xem ra cô định chặt chém chúng tôi chứ gì?”, Lâm Chính nhíu mày: “Cô không sợ tôi không đưa thuốc giải cho cô sao?”. 
“Cùng lắm là chết ở đây chứ gì, nhưng tôi chắc chắn, nếu tôi chết, thì cả nhà anh cũng sẽ bị chôn cùng!”, Huyết U U nói đầy khí phách. 
Lâm Chính nghe thấy thế thì thở dài, lắc đầu nói: “Nếu đã vậy thì được rồi”. 
“Chịu thua rồi chứ gì? Hừ, nếu anh đã chịu thua thì mau lại đây giải độc cho tôi đi”, Huyết U U cười khẽ nói. 
“Chịu thua? Chịu thua cái gì chứ? Cô nghĩ tôi không có mười triệu tệ này sao?”, Lâm Chính đáp. 
“Cái gì?”. 
Huyết U U gần như là kêu lên thất thanh. 
“Anh… trong thẻ này của anh… có mười triệu tệ?”, tên vệ sĩ ở bên cạnh có vẻ không dám tin. 
“Không”. 
“Thế anh trả kiểu gì?”, tên vệ sĩ ngạc nhiên hỏi. 
“Thẻ này không có, nhưng thẻ khác thì có”, Lâm Chính lại lấy một chiếc thẻ ngân hàng màu đen trong túi áo ra, đặt lên bàn trước mặt Huyết U U, bình tĩnh nói: “Trong chiếc thẻ này có 100 triệu tệ, nếu mười triệu tệ không đủ thì quẹt hai mươi triệu tệ đi.

Tôi nghĩ dù có thế nào, chắc cô cũng sẽ không tăng lên 100 triệu một cách hoang đường đâu nhỉ?”. 
Đám người Huyết U U lập tức á khẩu… 
“Sao lại như thế được…”, cô ta nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin, hét lên: “Chẳng phải anh là một thằng ở rể của nhà họ Tô sao? Chẳng phải anh là một thằng vô dụng nổi tiếng ở Giang Thành sao? Tại sao… anh… anh lại có nhiều tiền như vậy?”. 
“Chuyện này không cần cô quan tâm, tóm lại tôi đã trả tiền cho cô rồi, cô đừng tìm tới gây phiền phức cho nhà họ Tô nữa, rõ chưa?”, Lâm Chính bình thản nói. 
Huyết U U nghe thấy thế thì cắn môi. 
Hiển nhiên cú sốc này quả thực quá lớn, cô ta vẫn chưa hoàn hồn. 
Một thằng ở rể tép riu mà lại là triệu phú? 
Rốt cuộc chuyện này là sao? 
Khoảng nửa phút sau, cô ta mới tỉnh táo lại. 

“Anh… chỉ trả tiền thôi thì chưa đủ, anh… anh còn phải… còn phải giải độc cho tôi nữa!”, Huyết U U ấp a ấp úng nói. 
“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú giết cô, đây chỉ là lời cảnh cáo dành cho cô.

Nghe đây, nếu sau này cô còn làm phiền tôi, thì có khả năng lần sau sẽ không may mắn như thế này đâu”, Lâm Chính đáp. 
Huyết U U nghe thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt, đôi mắt như muốn phun ra lửa, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Chính. 
Nếu không bị trúng độc thì cô ta còn lâu mới khuất phục! 
Lâm Chính bước tới, đâm mấy châm vào cánh tay Huyết U U. 
Chỉ thấy cánh tay trắng nõn của cô ta lập tức khôi phục như ban đầu, đường nhỏ màu đen trên đó đã biến mất. 
Huyết U U vô cùng ngạc nhiên. 
“Rốt cuộc đây là độc gì vậy? Anh bỏ vào trà sữa của tôi lúc nào thế?”. 
“Bí mật”, Lâm Chính mỉm cười. 
Thực ra làm gì có độc, chẳng qua là anh lừa Huyết U U thôi, màu sắc trên cánh tay Huyết U U là do lúc anh vào phòng làm việc đã rải một ít bụi mịn vào trong không khí, người nào hít phải thì trên cánh tay sẽ có thứ này.

Thực ra trên cánh tay Lâm Chính cũng có, một tiếng sau nó sẽ tự biến mất. 
Về phần cốc trà sữa, thì chẳng qua châm bạc đã bị Lâm Chính giở trò mà thôi. 
“Rốt cuộc anh làm gì vậy?”, Huyết U U liếc nhìn Lâm Chính, hỏi. 
“Tôi hả? Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường”, Lâm Chính cười đáp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui