Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Chủ tịch công ty bảo vệ U U? 
Hai người giật mình. 
Lâm Chính còn tưởng mình là chủ tịch trẻ tuổi nhất, không ngờ hôm nay còn gặp được con nhóc còn nhỏ tuổi hơn mình. 
“Cái gì?”, Tô Dư khẽ há miệng, không tin nổi nhìn cô bé kia: “Cô chính là chủ của công ty bảo vệ kia? Cô… cô trẻ như vậy?”. 
“Trẻ thì đã sao? Chẳng lẽ mở công ty bảo vệ còn quy định tuổi tác hay sao?”, Huyết U U hỏi ngược lại. 
“Chuyện đó…”, Tô Dư lập tức không nói nên lời. 
“Cô U U, cô tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi. 
“Chuyện gì? Ha, các người nợ tôi mấy triệu tệ, anh nói xem tôi tìm các anh là có chuyện gì?”, Huyết U U cười nhạt nói. 
“Cô U U, chuyện giữa chúng ta không phải giải quyết rồi sao? Còn khoản nợ, trong thời gian ngắn nhà chúng tôi cũng không thể trả được nhiều như vậy.

Luật sư Liên kia nói ngày trả nợ chưa xác định, đợi xác định rồi sẽ bàn thỏa thuận.

Bây giờ cô U U lại đến đòi tiền chúng tôi, làm sao tôi đưa cô được đây?”, Tô Dư nói đầy bất lực. 
“Tôi biết cô không trả nổi tiền, tôi cũng biết cô không có tiền, cho nên tôi mới đến đây”, Huyết U U khẽ cười nói. 
“Cô U U, cô nói vậy là ý gì?”, Tô Dư khó hiểu hỏi. 
“À, tôi cho cô con đường kiếm tiền, cô có muốn làm không?”, Huyết U U khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Dư. 
Tô Dư biến sắc: “Lần trước cũng có người của cô gọi điện cho tôi, chẳng lẽ là quay loại phim đó? Tôi nói cô hay, nếu là quay loại phim đó thì bỏ đi! Tôi không quay đâu, cô từ bỏ ý định đi!”. 
“Vậy thì tiếc quá, vóc dàng khuôn mặt cô, cộng thêm danh tiếng của cô, không quay thì tổn thất lớn.

Nhưng không sao, không quay phim thì cô chơi với tôi vài ngày, mấy triệu tệ đó tôi sẽ coi như cô trả xong, thế nào?”, Huyết U U cười hi hi nói. 

Dứt lời, hai người đều sửng sốt. 
“Chơi với cô vài ngày là được?”, Tô Dư hơi dao động, vội hỏi: “Chơi cái gì với cô?”. 
“Ha ha, đương nhiên là chơi trò hay rồi”, Huyết U U li3m môi, trong mắt lộ ra vẻ hung ác. 
Tô Dư rùng mình, cảm giác không tốt lắm, bèn lắc đầu, cẩn thận nói: “Tôi hi vọng cô có thể nói rõ ra, nếu không nói rõ ràng, tôi… tôi chắc là không đồng ý được đâu”. 
“Ha, cô nhát gan vậy à? Được, tôi sẽ nói cho cô vậy.

Gần đây tôi đang thiếu một công cụ, công cụ để luyện công.

Nếu cô đồng ý làm công cụ luyện công cho tôi thì tôi sẽ xóa nợ cho cô, thế nào? Yên tâm, cô sẽ không chết đâu, cùng lắm là cụt cái tay cái chân, tính mạng sẽ không bị nguy hiểm.

Nhưng tôi nghĩ, mất tay mất chân cũng tốt hơn là gánh mấy triệu tệ trên lưng đúng không?”, Huyết U U mỉm cười nói. 
Hai người biến sắc. 
“Thế… Thế sao được?”, Tô Dư sợ hãi. 
“Lấy người sống để luyện công? Cô luyện cái gì?”, Lâm Chính hỏi. 
“Liên quan gì đến anh? Anh là người nhà của Tô Dư à?”, Huyết U U liếc mắt nhìn Lâm Chính, khinh thường hỏi. 
“Tôi là em rể cô ấy”. 
“Ha, thế à? Nếu đã như vậy, anh có đồng ý chơi cùng tôi mấy ngày thay Tô Dư không?”, Huyết U U hỏi: “Chỉ cần chơi với tôi mấy ngày xong, nợ coi như xóa hết”. 
“Tôi sẽ không chơi với cô, không chỉ tôi mà Tô Dư cũng vậy.

Mấy triệu tệ của cô, chúng tôi sẽ trả lại cho cô nhanh thôi, cô cũng đừng lấy nó ra áp đặt chúng tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói. 
Huyết U U nghe vậy lập tức nổi giận. 
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, các người nghĩ các người là cái thá gì? Tôi đến đây cho các người cơ hội là đã nể mặt các người lắm rồi, các người lại dám từ chối tôi? Cũng không nhìn lại xem mình có đức hạnh gì!”. 
Tô Dư tức giận, nghiến răng nói: “Cô U U, nếu không có chuyện gì khác thì xin mời đi cho!”. 
“Được! Tốt lắm! Tô Dư, đó là cô nói đấy nhé, cô đừng trách tôi không cho cô cơ hội! Ở trong mắt tôi, cô chỉ là một con kiến! Tôi muốn giẫm chết thì giẫm chết! Nhưng cô yên tâm, trước khi tôi giẫm chết cô, tôi sẽ giẫm chết con kiến là anh ta trước đã!”. 
Huyết U U giận quá mà cười, nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Lâm Chính mà nói.

Sau đó cô ta quay người, đi về phía chiếc xe Bentley đỗ bên đường. 
Chẳng mấy chốc, Huyết U U đã ngồi lên xe Bentley, nghênh ngang rời đi. 
“Chết tiệt! Con nhỏ đó, tuổi không lớn mà sao tâm địa ác độc như vậy!”. 
Tô Dư tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rất không vui. 
“Tiểu Dư, thời gian này vẫn nên chú ý một chút.

Tôi thấy thân hình bước đi, lời nói cử chỉ của Huyết U U này hơi khác biệt, cẩn thận một chút”, Lâm Chính nói. 
“Lâm Chính, có phải cô ta bị bệnh thần kinh ko?”. 
“Nếu là bệnh thần kinh thì càng tốt, chỉ sợ không phải”, Lâm Chính lắc đầu. 

Tô Dư thở dài, tâm trạng rối bời đi về nhà mình. 
“Lâm Chính, anh về đi, hôm nay em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước đã". 
“Được, vậy thì cô nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì gọi điện cho tôi”. 
“Được”. 
Tô Dư nói xong thì đi vào tòa nhà. 
Lâm Chính quay người đi thẳng đến xe đỗ bên đường. 
Huyết U U này đúng là kỳ lạ. 
Luyện công? 
Luyện công gì mà cần đến người sống? Là muốn tìm đối thủ luyện cùng sao? 
Nhưng Tô Dư không biết võ, công ty bảo vệ toàn là người lành nghề cô ta không tìm, lại đi tìm Tô Dư là ý gì? 
Lâm Chính lắc đầu, không nghĩ nữa. 
Lên xe, nổ máy, đạp ga. 
Xe ô tô chạy như bay đến Dương Hoa. 
Nhưng lái một hồi… 
Xoẹt! 
Ghế lái phụ đột nhiên lóe lên tia lửa. 
“Cái gì?”. 
Lâm Chính nín thở, vội vàng dừng xe, kéo cửa xe lao ra ngoài. 
Chỉ thấy mầm lửa đó lan ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ chiếc xe. 
Xèo xèo xèo… 
Trên đường phố khói mù mịt lan ra. 
Người đi đường ở xung quanh đều vây lại xem, các tài xế lái xe đi ngang qua cũng không khỏi ló đầu ra xem. 
Giao thông trên đường cái tắc nghẽn. 
Có người gọi cứu hỏa, cũng có người gọi cảnh sát. 
Một vài người nhiệt tình cầm bình chữa lửa phun vào đám lửa đang bốc cháy. 

Chẳng mấy chốc, lửa lớn đã được khống chế, nhưng cả chiếc xe đã bị thiêu rụi. 
Lâm Chính nhíu mày. 
Có phải ngọn lửa này lan ra hơi nhanh không? 
Hơn nữa, đang yên đang lành, sao xe lại tự bốc cháy? 
Anh đi tới, quan sát chiếc xe đã cháy rụi chỉ còn khung xe.

Chốc lát sau, dường như anh phát hiện ra gì đó. 
“Đây là… xăng?”. 
Điện thoại đột nhiên rung lên.

Lâm Chính lấy điện thoại ra xem, là một số lạ. 
Anh do dự một lúc, vẫn nhấn nút nghe. 
“Lâm Chính, thế nào? Vui chứ?”, trong điện thoại là tiếng cười lạnh lùng. 
“Huyết U U?”, Lâm Chính nhận ra giọng nói này ngay lập tức. 
“Trò chơi đã bắt đầu ngay từ khi các người từ chối tôi.

Nếu anh không muốn chơi thì có thể đến công ty tôi tìm tôi ngay bây giờ.

Anh đến thì chỉ thiếu chân thiếu tay, còn nếu anh không đến, vậy thì các người hãy hưởng thụ trò chơi này đi!”, Huyết U U ở đầu kia điện thoại cười nhạt, sau đó cúp máy thẳng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui