Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Tô Dư sững sờ.

Đến ngay cả khi luật sư Liên đi rồi mà cô ta vẫn chưa hoàn hồn.

Lâm Chính đứng bên cạnh không nói gì. 
Theo cách nói của luật sư Liên thì việc Tô Thái bị đâm nhận được 20 nghìn tệ theo chủ nghĩa nhân đạo, ngoài ra không còn gì nữa.

Thậm chí Giả Tiến…còn có thể nghênh ngang bước ra khỏi đồn. 
“Chắc chắn là họ giở trò.

Thật không công bằng”. 
Tô Dư tức giận đập bàn, nghiến răng: “Em phải kiện bọn họ”. 
“Tôi ủng hộ”, Lâm Chính nói. 
Thế nhưng ngay sau đó Tô Dư lại cúi đầu, nói giọng khàn khàn: “Thôi bỏ đi vậy…” 
“Tại sao?” 
“Nhà em …không mời nổi luật sư…Hơn nữa cũng không đấu lại nổi công ty lớn như vậy.

Thôi bỏ đi…”, Tô Dư cười đau khổ, nước mắt rưng rưng. 
“Yên tâm, tôi sẽ giới thiệu luật sư giúp cô". 
“Không cần đâu Lâm Chính…dù sao thì bọn họ còn bồi thường được 20 nghìn tệ.

Số tiền còn lại em sẽ nghĩ cách.

Còn việc kiện cáo…chẳng qua là em tức nên nói vậy thôi”, Tô Dư cười chua chát. 
“Chúng ta về đi”. 
Lâm Chính suy nghĩ nhưng không nói gì thêm.

Hai người bước ra khỏi đồn. 

“Thế nào rồi?” 
Lưu Mãn San ở ngoài hành lang nãy giờ.

Tô Dư không cho bà ta vào trong vì sợ bà ta nói linh tinh.

Sau khi nghe Tô Dư nói vậy, bà ta tức giận chửi ầm cả lên.

Cảnh sát nhìn thấy thì chau mày.

Tô Dư thấy vậy vội vàng đẩy bà ta ra bên ngoài. 
“Mẹ nhất định phải mời luật sư tốt nhất kiện bọn chúng.

Một lũ khốn, bà nhất định phải lột da chúng mày ra”. 
Bà ta vừa bước đi vừa chửi rủa.

Tô Dư chỉ âm thầm thở dài.

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt. 
Ba người đi tới chiếc xe.

Lâm Chính đang định kéo cửa ra thì bỗng khựng người, nhìn về phía đầu xe. 
“Hả?”, anh chau mày. 
“Lâm Chính, sao thế?”, Tô Dư nghi ngờ hỏi. 
“Tôi nhớ đầu xe của tôi không bị sao cả, sao giờ lõm hai vết thế này?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu. 
“Lẽ nào có ai bất cẩn đụng phải xe anh sao?”, Tô Dư hỏi. 
“Xe này đỗ ở góc chết, đối diện với tường, ai có thể đụng được chứ?”, Lâm Chính nói. 
“Chuyện gì vậy?”, Tô Dư cảm thấy khi ngờ. 
“Ây da, chỉ là một chiếc xe xoàng thôi mà.

Lõm thì lõm, đi sửa chẳng phải là xong sao? Lẽ nào chút tiền sửa xe mà cậu cũng không có? Hừ! Đúng là nghèo kiết xác mà!”, Lưu Mãn San cười khinh thường. 
“Sao? Bác cả, nói vậy thì bác có thể bỏ ra được số tiền sửa xe này đúng không?” 
“Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc”, Lưu Mãn San khinh thường nói: “1000 tệ chẳng phải là xong à.

Chẳng lẽ trên người cậu 1000 tệ cũng không có”. 
“Đương nhiên là có, có điều phần ốp này hỏng rồi.

Muốn sửa thì phải thay cả bản, 1000 tệ chắc là không đủ đâu”. 
“Vậy thì 2000”. 
“Cũng không đủ!” 
“Cậu tỏ vẻ cái nỗi gì? Một chiếc xe nát, đổi linh kiện mà tới 3000, 4000 tệ sao?”, Lưu Mãn San cười khẩy: “Có điều, dù có cần nhiều tiền như vậy thì cũng không liên quan gì tới chúng tôi.

Cậu có đưa chúng tôi về không? Không đưa thì chúng tôi tự bắt xe về”. 
“Đừng vội, tôi gọi người tới xem camera xem là ai làm đã, rồi tôi sẽ đưa về”, Lâm Chính nói. 
Dứt lời, Lưu Mãn San lập tức tái mặt: “Ca…camera, ở đây có camera sao?” 
“Trong phòng cảnh sát có chứ, kỳ lạ thế cơ à?”, Lâm Chính chỉ về phía bên trên. 
“À…không có gì…chỉ là, Lâm Chính, chúng ta mau về đi, tôi còn phải tới bệnh viện chăm Tô Thái nữa.

Mau lên, xem camera cái gì mà xem”, Lưu Mãn San đột nhiên thúc giục. 
“Xem có xíu thì mất bao nhiêu thời gian đâu.

Đợi chút không được sao? Vừa rồi bác còn nói là bắt xe về cơ mà?", Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.


Tô Dư cũng cảm thấy sai sai. 
“Camera có gì mà xem…đi thôi…”, Lưu Mãn San trông vô cùng mất tự nhiên. 
Nhưng bà ta càng muốn rời đi thì hai người càng sinh nghi.

Tô Dư không nhịn được nữa, nhìn đầu xe rồi lại nhìn Lưu Mãn San.

Cô ta gằn giọng: “Mẹ, xe có phải…do mẹ làm không?” 
“Cái gì…con nói gì vậy? Không phải…sao lại là mẹ chứ…không phải, không phải”, Lưu Mãn San vội vàng xua tay. 
“Vậy để tôi vào trong xem”, Lâm Chính quay người định rời đi. 
“Ấy ấy…Lâm Chính đứng lại”, Lưu Mãn San giữ lấy anh. 
“Bác gái, còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính trầm giọng. 
Lúc này Lưu Mãn San tái mặt, lắp bắp một lúc mới nói nên lời: “Thì…vừa rồi lúc xuống xe đi nhanh quá…nên tôi không cẩn thận…đá phải xe của cậu…” 
“Mẹ, quả nhiên là mẹ làm mà”, Tô Dư trừng mắt. 
“Mẹ chỉ không cẩn thận thôi mà”, Lưu Mãn San giải thích. 
“Vậy sao? Nói vậy thì…bác phải đền rồi?”, Lâm Chính nói. 
“Đền thì đền, một chiếc xe nát thôi mà, chẳng lẽ tôi không đền được ít tiền đó? Tôi nói cho cậu biết? Đừng có lừa tôi, cho người tới giám định thiệt hại đi”, Lưu Mãn San tức giận nói. 
“Được, bác gái, giờ bác cho người tới giám định.

Nhân viên giám định báo bao nhiêu thì đền từng đó, được không?”, Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng. 
“Được thôi, cậu không phải thách.

Tôi có quen một người bạn, con của bà ấy là nhân viên giám định.

Giờ tôi gọi điện cho cậu ấy". 
Nói xong, Lưu Mãn San bèn móc điện thoại ra bấm số.

Tô Dư khóc dở mếu dở.

Cô ta vội vàng bước tới nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, xin lỗi anh, em không ngờ mẹ em lại làm vậy…” 
“Không sao, mẹ cô sẽ đền thôi”. 
“Thôi để em, Lâm Chính, thật sự xin lỗi…” 
“Cô đền? Tôi sợ là cô đền không nổi đấy”, Lâm Chính lắc đầu. 
“Sao có thể?”, Tô Dư ngạc nhiên: “Chiếc xe hơn 200 nghìn tệ, chút linh kiện này chắc không đáng bao nhiêu chứ? Lâm Chính…em còn ít tiền tiết kiệm, không sao đâu” 
“Đây không phải là xe 200 nghìn tệ đâu”, Lâm Chính nói. 
Tô Dư nín thở.


Người giám định nhanh chóng có mặt bên ngoài đồn cảnh sát. 
“Tiểu Lý, bên này”, Lưu Mãn San vội vàng vẫy tay.

Nhân viên giám định lập tức chạy tới. 
“Cô Lưu, là chiếc này phải không?”, nhân viên chỉ vào chiếc xe bên cạnh chiếc của Lâm Chính. 
“Không phải, là chiếc này”. 
Lưu Mãn San cười và chỉ vào chiếc xe của Lâm Chính: “Cô không cẩn thận đụng phải chiếc này, nào ngờ nó nát quá nên bị lõm rồi.

Cháu xem giúp cô xem là phải bồi thướng mấy trăm tệ nhé”. 
“Hả…chiếc này sao?”, nhân viên giám định khựng người. 
“Sao thế? Chiếc xe này có vấn đề gì à?” 
“Không…không có vấn đề gì?" 
“Vậy cháu xem giúp cô.

Còn đây là chủ xe”, Lưu Mãn San nói. 
Nhân viên giám định hít một hơi thật sâu, bước tới kiểm tra rồi bật người dậy. 
“Tổng thể thì phía trước bị lõm, đèn bị nứt, có lẽ là do thứ gì đó giống như gót giày gây ra.

Ngoài ra phần gần đèn xe cũng có vết bị phá hoại, ngoài ra còn có…” 
“Nói thẳng ra là bao nhiêu tiền mà", Lưu Mãn San cắt lời, nói bằng giọng mất kiên nhẫn. 
“Tính sơ qua thì có khả năng là…200 nghìn tệ”, nhân viên giám định do dự. 
“Cái gì?”, Lưu Mãn San trố mắt.

Tô Dư như hóa đá. 
“Không phải….chiếc xe lát này mới có giá 200 nghìn tệ, cháu…bảo cô bồi thường cậu ta 200 nghìn tệ sao?”, Lưu Mãn San run rẩy. 
“Cô Lưu, đây không phải là Passat đây là xe phiên bản giới hạn của Phaeton, giá thị trường tầm một triệu tám trăm nghìn tệ đó”, người nhân viên dở khóc dở cười. 
Lưu Mãn San nghe thấy vậy thì ngồi phịch xuống đất….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui