Lâm Chính không nói gì.
Căn phòng trở nên im lặng tới lạ thường.
Tống Kinh nhìn chăm chăm anh, đợi câu trả lời.
Khoảng một phút sau anh lên tiếng:
“Tại sao lại muốn tôi đóng phim? Tôi không hề biết diễn!”
“Không sao! Không sao hết! Cậu căn bản không cần diễn, chỉ cần xuất hiện là được”, Tống Kinh mỉm cười.
“Ông để một người không có kỹ năng diễn xuất như tôi xuất hiện không phải là sẽ khiến bộ phim của ông bị kéo xuống sao? Tới khi đó khắp nơi là những lời bình luận tiêu cực, sợ sẽ ảnh hưởng đến phòng vé đấy”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó không thành vấn đề.
Chỉ cần cậu xuất hiện.
Dù không cháy vé thì cũng không thể kém đi đâu được”, Tống Kinh mỉm cười
“Tại sao lại nói như vậy?”, Lâm Chính cảm thấy tò mò.
“Rất đơn giản, vì khán giả chỉ muốn nhìn thấy cậu”, Tống Kinh nói bằng giọng đầy ý vị.
“Nhìn thấy tôi sao?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“Đúng vậy?”, Tống Kinh mỉm cười thần bí: “Chủ tịch Lâm, cậu có biết mình có sức hấp dẫn thế nào trong mắt khán giả không.
Mặc dù cậu thành lập tập đoàn Dương Hoa, cũng từng xuất hiện trước truyền thông nhưng ít quá.
Người dân lại biết không hề ít các tin liên quan tới cậu.
Thêm vào việc cậu đánh bại Y vương Hàn Thành, tạo ra thuốc chống nhồi máu não, viêm mũi nữa.
Cậu còn ít tuổi mà đã sở hữu y thuật đến ghê người.
Cậu có biết cậu là thần tượng của biết bao nhiêu người không.
Thực ra cậu cũng rất hot.
Nếu cậu có thể hợp tác đóng bộ phim này thì phòng vé chắc chắn sẽ không kém”.
Lâm Chính nghe thấy vậy chợt bừng tỉnh.
Chắc là Tống Kinh đã dự định làm theo cách này.
Ông ta không sử dụng được các cô gái kia thì sẽ sử dụng Lâm chính.
Dù sao thì danh tiếng hiện tại của thần y Lâm cũng quá lớn.
Dù không thể nào đạt số một thì cũng chẳng kém đi bao nhiêu…
Nói vậy tức là Tống Kinh vẫn cân nhắc tới chuyện phòng vé.
Có lẽ ông ta vẫn không yên tâm khi để Tô Dư đóng nữ chính, nếu không thì đã không kéo thần y Lâm xuống như thế.
Cái ông Tống Kinh này nghĩ nhiều quá đấy.
“Tôi có thể đồng ý với ông”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi”, Tống Kinh kích động đứng bật dậy.
“Nhưng có một chuyện tôi phải nói rõ”, Lâm Chính đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tống Kinh khựng người: “Là chuyện gì?”
“Nếu như ông muốn nhờ vào lượng người hâm mộ để gánh cho phòng vé của bộ phim này thì tôi sẽ cân nhắc tới việc đổi đạo diễn.
Bắt đầu từ bây giờ, mọi sự lựa chọn của ông đều phải thông qua sự giám sát của tôi.
Nếu là vai dùng người mới thì phải bảo họ quay một đoạn tự diễn gửi cho tôi.
Nếu tôi thấy được thì mới được đổi”.
Tống Kinh bàng hoàng, vội vàng nói: “Chủ tịch Lâm, nếu mà như vậy thì sẽ không kịp cho giờ chiếu phim của năm sau mắt.
Tới khi đó thời gian quay phim sẽ bị thu giảm mất thôi".
“Nếu không kịp thì không cần phát vào giờ vàng nữa, phát vào trưa hoặc tối cũng tốt mà, kiểu gì cũng tăng rate vùn vụt.
Dựa vào lượng người hâm mộ và giờ vàng mà lại không dựa vào kỹ năng diễn và kịch bản thì tôi cảm thấy dù bán được vé phòng cũng chẳng được bao nhiêu.
Tống Kinh, tôi đầu tư hàng tỷ tệ cho ông không phải vì muốn ông chạy kịp deadline hay là phải bán được nhiều vé mà tôi chỉ cần ông quay cho một bộ phim chất lượng.
Ông đã hiểu chưa?”
“Nhưng mà…Đây cũng là cơ hội đổi đời của tôi…”
“Ông đổi đời phải dựa vào đám người hâm mộ và thủ đoạn để có được sao?”, Lâm Chính hừ giọng.
Tống Kinh run rẩy, há hốc miệng không nói nên lời
Đúng vậy…Nếu dựa vào những thứ đó để thắng trận này thì còn có nghĩa lý gì chứ?
Hơn nữa những thứ đó không hề bền vững.
Mục đích ban đầu khi ông ta bước vào giới giải trí là gì? Là vì danh? Vì lợi sao?
Đều không phải…là vì có thể quay được những bộ phim hay cho khán giả thưởng thức…Tống Kinh chìm vào im lặng.
Một lúc sau, ông ta hít một hơi thật sâu, nghiêm túc gật đầu: “Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm.
Tôi đã hiểu ý của cậu, tôi biết phải làm thế nào rồi”.
“Ừm, đi đi, nếu cần tôi đóng phim thì gọi điện trước một ngày cho Mã Hải”.
“Được, vậy tôi về nhé”.
Tống Kinh đứng dậy, cúi người trước Lâm Chỉnh rồi quay người rời đi.
Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục xử lý tài liệu mà Mã Hải đưa tới.
Reng reng.
Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông.
Lâm Chính cầm lên.
Là Tô Dư gọi tới.
Anh nghe máy.
“Alo.
Tô Dư à! Có việc gì không?, Tôi có tin muốn nói cho cô đây”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Dư ở đầu dây bên kia thở hồng hộc, hét lên: “Lâm Chính, bắt được hung thủ rồi”.
“Hung thủ?”, Lâm Chính sững sờ: “Hung thủ gì?”
"Kẻ đã đâm bố của em”, Tô Dư cuống lên.
“Cái gì? Bắt được rồi à?”, Lâm Chính hơi bất ngờ, vội vàng hỏi: “Giờ hắn đang ở đâu?’
“Trong đồn cảnh sát.
Người phía bên đó gọi điện cho em.
Lâm Chính, anh có rảnh không? Cùng em đi một chuyến”, Tô Dư nói.
“Được”.
Lâm Chính lập tức dừng việc, cầm áo khoác và đi ra khỏi công ty.
Tầm hơn mười phút sau.
Lâm Chính lái xe tới trước lầu nhà Tô Dư.
Anh lái một chiếc xe của Mã Hải.
Tô Dư và Lưu Mãn San vội chạy tới.
“Ấy! Cậu có cả xe cơ à?”, Lưu Mãn San nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên: "Là xe của Tô Nhu hả?”
“Không phải, là xe của tôi”, Lâm Chính chau mày, lạnh lùng nói.
Lưu Mãn San lúc trước cầu cứu anh thì khóc mếu máo, thiếu điều muốn quỳ xuống.
Vậy mà sau này mời được Tống Kinh do nhờ Tô Nhu thì bà ta bắt đầu lật mặt.
Loại người này…giảo hoạt, nham hiểm đúng là khác hoàn toàn so với tính cách của Tô Dư.
Bà ta thật sự …là mẹ của Tô Dư sao? Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.
“Hừ, có gì mà ra dẻ, chẳng phải cũng chỉ là một chiếc xe hạng xoàng sao, còn tưởng tôi không nhận ra chắc", Lưu Mãn San tỏ ra khinh thường, sau đó cùng Tô Dư bước lên.
“Lâm Chính, anh đừng để tâm.
Mẹ em là thế.
Thực ra bà ấy rất tốt”, Tô Dư cố nặn ra một nụ cười.
“Tôi không nhìn ra đấy”, Lâm Chính lắc đầu.
Tô Dư cười khổ.
“Hừ, nội thất chiếc xe cũng được ấy…chậc chậc…đây là da thật phải không? Có vẻ như cũng không tệ nhỉ!”, Lưu Mãn San ngồi vào bèn nhìn trái nhìn phải, sờ đông sờ tây làm ra vẻ chuyên nghiệp lắm.
Lâm Chính tối mặt.
Anh không nói gì, chỉ đạp chân ga rời đi.
Chiếc xe lao như bay.
“Ây da”.
Lưu Mãn San không kịp chuẩn bị, cả người cứ thế ngã ra ghế.
Bà ta vội vàng ngồi dậy chửi Lâm Chính: “Cậu có biết lái xe không thế? Lái chậm được không? Chuyện gì vậy? Vừa mới lấy bằng lái à? Muốn đi nằm sáu tấm chắc!”
Dứt lời Lâm Chính đột nhiên phanh gấp.
Cả đầu Lưu Mãn San đập vào lưng ghế phía trước.
“Ây da”, bà ta lại chửi rủa.
Tô Dư cảm thấy bất ngờ: “Lâm Chính, anh làm sao thế?”
Lâm Chính chỉ bước xuống xe, đi tới trừng mắt với Lưu Mãn San: “Bác! Xuống xe!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...