Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Người đàn ông đeo kính cười mỉm, nhìn chú Trung nói: "Nhờ chú chuyển lời với gia chủ! Chủ tịch Lâm chúng tôi đã nói rồi, bao nhiêu khách tới cũng được, chủ tịch chúng tôi chào đón cả". 
Chú Trung đi tới bên bàn trà, cầm tập tài liệu lên đọc lướt qua một lượt, trên mặt không có chút biểu cảm nào: "Được, tôi sẽ chuyển lời lại với gia chủ!" 
"Tạm biệt!", người đàn ông đeo kính lịch sự gật đầu, rồi mỉm cười rời khỏi phòng. 
Chú Trung lập tức cầm tài liệu ra sân sau. 
Trong đình nghỉ mát ở sân sau. 
Gia chủ của thế gia Tư Mã – Tư Mã Tàng đang ngồi thưởng trà với một ông lão mặc bộ đồ thời Đường màu trắng. 
Tư Mã Sóc Phương ngồi trên xe lăn, lăn đến bên hồ săn, vô cảm nhìn đám cá đang bơi lội dưới hồ, vẻ mặt sầu muộn. 
"Bên kia nói thế nào?", Tư Mã Tàng đặt ly trà xuống, liếc nhìn về phía Tư Mã Sóc Phương. 
Tay của ông lão đang định uống trà bỗng hơi khựng lại, lắc đầu: "Y thuật của vị thần y Lâm này quả thực trác tuyệt, tôi đã dẫn Sóc Phương đi xem nhưng bên ấy tỏ ý vô phương cứu chữa, tôi cũng thật hết cách". 
"Khó khăn đến vậy sao?", Tư Mã Tàng âm thầm siết chặt ly trà, ly trà bị vỡ cũng không biết. 
Ông lão nhíu mày, cười nói: "Gia chủ Tư Mã cũng đừng bỏ cuộc, thế giới này rộng lớn, nhân tài dị sĩ nhiều không kể xiết.

Chẳng phải thần y Lâm này cũng mới xuất hiện đó sao? Cậu ta còn trẻ vậy mà đã có y thuật kinh người đến thế là điều vốn đã khiến người khác không thể tưởng tượng được rồi.

Đợi thêm đi, có lẽ không lâu nữa sẽ có một thiên tài y học còn trác tuyệt hơn cả thần y Lâm xuất hiện, đến lúc đó không phải Sóc Phương sẽ được cứu sao?" 
"Mong là vậy", Tư Mã Tàng cũng biết rằng ông lão này đang an ủi mình nên không nói thêm gì. 

"Đúng rồi, gia chủ Tư Mã, thứ cho tôi nhiều lời, cậu đã lấy lại Thiên Kiêu Lệnh chưa?", ông lão bỗng hỏi. 
Cơ thể Tư Mã Tàng khẽ run, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt đã bình tĩnh lại: "Sao vậy? Ông Trịnh cũng tin mấy lời đồn bên ngoài sao?" 
"Tư Mã Tàng, tình cảm giữa chúng ta thế nào? Cậu thật sự cho rằng tôi đã già đến hồ đồ rồi sao? Sóc Phương đã thế này rồi, cậu cảm thấy nó có thể giữ được Thiên Kiêu Lệnh sao?", ông lão cười nói. 
Tư Mã Tàng im lặng. 
"Hơn nữa, chuyện ở Giang Thành đã truyền đi khắp nơi rồi, mối quan hệ giữa cậu và hắn không tầm thường, đang yên đang lành cậu bỗng nhiên đến Giang Thành, còn bắt có cô gái tên Tô Nhan kia nữa.

Nếu không phải cậu phái hắn đi lẽ nào hắn có thù gì với thần y Lâm? Ta không nhớ tên họ Lưu kia từng đụng chạm gì với thần y Lâm cả mà?", ông lão cười nói. 
"Cuối cùng vẫn không giấu được Trịnh An Sơn ông! Đúng vậy, đúng là tôi đã gọi Lưu Sẹo tới đó, mục đích của tôi là khiến hắn đối phó với thần y Lâm, tạo cơ hội để tôi tìm cách lấy Thiên Kiêu Lệnh về, nhưng… tôi đã đánh giá cao gã Lưu Sẹo ngu ngốc đó rồi!", Tư Mã Tàng hừ nói, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ. 
"Với năng lực của hắn, không nên hỏng chuyện mới phải!” 
"Nếu hắn dốc hết sức thì chắc chắn sẽ không hỏng chuyện nhưng hắn cố ý làm hỏng chuyện! Hắn biết tôi đã lợi dụng hắn nên mới quay ngược lại kéo tôi xuống nước! Thần y Lâm đã biết thế gia Tư Mã tôi ra tay rồi, hắn muốn đổ chậu than nóng là thần y Lâm lên người thế gia Tư Mã tôi! Hơn nữa… Lưu Sẹo cũng muốn giành Thiên Kiêu Lệnh!", Tư Mã Tàng lạnh giọng nói, trên người toả ra sát ý. 
"Không có Thiên Kiêu Lệnh, thế gia Tư Mã sẽ rơi vào thế bị động ở đại hội, các cậu vốn muốn nhờ Thiên Kiêu Lệnh của Sóc Phương để phát triển, mất đi Thiên Kiêu Lệnh, sớm muộn gì các cậu cũng sẽ bị những gia tộc lớn kia xâu xé!", ông lão uống một ngụm trà. 
"Ông thật sự tưởng rằng thế gia Tư Mã của chúng tôi chỉ dựa vào một tấm lệnh bài nho nhỏ để tranh hùng với những gia tộc kia sao?", Tư Mã Tàng ngẩng đầu nhìn ông lão. 
Cái nhìn này khiến ông lão thấy thảng thốt. 
"Lẽ nào tôi nhìn lầm rồi sao?", ông lão ngơ ngác hỏi. 
"Tôi sẽ khiến ông nhìn cho rõ thế gia Tư Mã thực thụ là như thế nào", Tư Mã Tàng khàn giọng nói. 
Lời này tràn ngập khí thế bá đạo và sự tự tin ngút ngàn. 
Ông lão hơi kinh ngạc, không nói thêm gì. 
Lúc này, chú Trung bước nhanh tới, đưa tập tài liệu cho Tư Mã Tàng, đồng thời cúi người nói nhỏ vài câu vào tai ông ta. 
Tư Mã Tàng bỗng nhíu mày. 
"Ồ? Có chuyện mới mẻ gì à?", ông lão cười ha ha hỏi. 
"Cũng không có gì mới mẻ, chỉ là có người tới mời tôi đi dự tiệc", Tư Mã Tàng bình tĩnh đáp. 
"Ai?" 
“Thần y Lâm ở Giang Thành… thế nào? Ông Trịnh có hứng không? Cùng đi nhé?" 
"Thần y Lâm? Ha ha ha, người này lợi hại thật đấy, mới đó mà đã tìm tới tận cửa rồi! Được! Được! Tôi cũng rất hứng thú với nhân tài mới nổi này, có thể đi nhất định sẽ đi.

Ha ha ha…" 
"Có ông Trịnh, cậu ta sẽ không xấc xược được rồi!" 
… 

Lâm Chính không tới thăm Tần Bách Tùng và Cung Hỉ Vân, thương tích của họ có Hùng Trưởng Bạch xử lý là đủ rồi. 
Anh ngủ ở công ty một đêm, mới sáng sớm hôm sau anh đã đến khu vực trung tâm Hào Tình Thế Kỷ, gọi Từ Thiên sắp xếp mọi thứ rồi yên tĩnh chờ đợi ở biệt thự. 
Không có thức ăn. 
Không có rượu. 
Chỉ có Từ Thiên bên cạnh. 
Mãi đến tối, mấy chiếc xe sang đã đỗ trước cổng biệt thự. 
Người đến chính là Tư Mã Tàng và Trịnh An Sơn. 
Ngoài ra còn có vài nhân vật chức cao và cao thủ thân thủ phi phàm của nhà họ Tư Mã. 
Từ Thiên đứng trước cửa đón khách. 
Nhìn những nhân vật hiển hách từ Yên Kinh tới, Từ Thiên thấy khó mà chịu nổi. 
Mấy người khác thì còn tạm, chứ Tư Mã Tàng và Trịnh An Sơn kia thật sự khí thế quá mạnh, dù ông ta có là một nhân vật cộm cán trong thế giới ngầm ở đây thì cũng hơi sững sờ. 
Đúng là nhân vật đến từ đất Yên Kinh ngoạ hổ tàng long, thật khác thường! 
Đặc biệt là Tư Mã Tàng! 
Từ Thiên cứ tưởng tay lỏi đời mỗi ngày sống với đao kiếm như mình sẽ không sợ bất cứ thứ gì, nhưng hôm nay ông ta đã nhận ra mình sai rồi. 
Từ Thiên thầm hít một hơi, khẽ nói: "Ông Tư Mã, các vị, mời vào.

Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đợi các vị từ sớm". 
"Ông là Từ Thiên nhỉ?", Tư Mã Tàng thờ ơ liếc ông ta một cái, hỏi. 
"Đúng vậy, ông Tư Mã biết tôi sao?", Từ Thiên hỏi. 
"Vốn không biết, nhưng vì thần y Lâm nên mới biết.


Theo lý mà nói thì tôi không biết đến ông", Tư Mã Tàng nói rồi đi vào trong. 
Sắc mặt Từ Thiên tối hẳn, siết chặt nắm đấm nhưng không nói tiếng nào. 
Ý trong lời của Tư Mã Tàng quá rõ ràng, Từ Thiên ông ta… không xứng để Tư Mã Tàng ông ta biết đến… 
Mọi người đều vào biệt thự. 
Lâm Chính đang yên tĩnh ngồi trên ghế, nhìn những người bước vào với vẻ mặt không mấy cảm xúc. 
Tư Mã Tàng, Trịnh An Sơn đều đồng loạt quan sát chàng thanh niên mới hơn hai mươi tuổi này. 
Bọn họ đều rất kinh ngạc. 
Đây chính là người còn trẻ hơn cả Sóc Phương khiến cả thế gia Tư Mã đau đầu nhức óc, thậm chí còn cướp cả Thiên Kiêu Lệnh đi sao… 
Đúng là đời nào cũng có nhân tài xuất hiện! 
"Chào mừng!" 
Lâm Chính lên tiếng. 
Không nhiệt tình cho lắm. 
"Thần y Lâm, tôi đến rồi, nói thẳng vào việc đi! Trả Thiên Kiêu Lệnh cho thế gia Tư Mã tôi, được không?" 
Tư Mã Tàng không hề khách khí ngồi xuống đối diện Lâm Chính, nói thẳng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui