Lâm Chính vội vã chạy đến Học viện Huyền Y Phái.
Lúc này, cửa học viện đã đóng, Hùng Trưởng Bạch đang làm chủ mọi việc.
Long Thủ sống dở chết dở, Tần Bách Tùng lại xảy ra chuyện, Học viện Huyền Y Phái có thể nói là vô cùng hỗn loạn, đầy rẫy nguy cơ.
“Thầy!”.
Lâm Chính vừa xuống xe, Hùng Trưởng Bạch đã dẫn theo các lãnh đạo cấp cao chạy tới.
“Anh Lâm, cứu ông nội em với!”, Tần Ngưng đỏ cả mắt, nghẹn ngào nói.
“Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”, Lâm Chính an ủi mấy câu.
Sau đó, anh đi theo Hùng Trưởng Bạch vào phòng phẫu thuật của Huyền Y Phái.
Lúc này, tình trạng của Tần Bách Tùng vô cùng xấu, người đầy máu me, đã hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho ông ta lập tức đi tới.
“Viện trưởng Lâm, vết thương của cụ Tần rất nghiêm trọng, một cánh tay và một chân của ông ấy bị gãy, nhiều chỗ trên người đã gãy xương.
Ngoài ra còn kiểm tra được, có thể cơ quan nội tạng đã bị thương! Tình hình không khả quan cho lắm…”.
“Lấy châm lại đây!”.
Lâm Chính quát khẽ.
Người bên cạnh lập tức chuẩn bị châm.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, phong tỏa mạch của Tần Bách Tùng, sau đó bắt đầu xử lý vết thương, tống máu bầm ra, khâu gân mạch lại.
Mỗi một bước đều vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng tỉ mỉ.
Người xung quanh lập tức vây lại, nghiêm túc quan sát.
Những bác sĩ ở bên ngoài đến Học viện Huyền Y Phái học tập thì mở to mắt, lấy điện thoại ra quay cảnh Lâm Chính chữa trị.
Đây là thần y Lâm đấy!
Có thể tận mắt nhìn thấy thần y Lâm ra tay, đó là chuyện hạnh phúc đến thế nào.
Nhiều người cảm thấy phấn khởi lẫn kích động.
Lâm Chính chữa trị cho Tần Bách Tùng không hề có động tác gì màu mè, chỉ cực kỳ đơn giản, dốc hết toàn lực, không hề qua loa.
Dù sao đây cũng là học trò đầu tiên của anh, cũng là cánh tay đắc lực của anh.
Anh sẽ không giữ lại chút gì vào lúc như thế này.
Dần dần, nhờ tác dụng của châm bạc và dược vật của Lâm Chính, các dấu hiệu sự sống của Tần Bách Tùng dần dần ổn định lại.
“Có rồi! Có rồi!”.
“Không hổ danh là thần y Lâm!”.
“Y thuật thế này đúng là tuyệt diệu, Hoa Đà tái thế!”.
Người xung quanh tán thán không thôi, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ngưng âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, vẻ mặt kinh hoàng lộ ra chút nhẹ nhõm.
“Tình hình của ông ấy vẫn rất tệ, mau đưa đến phòng hồi sức.
Ngoài ra, tôi sẽ kê đơn thuốc, bốc thuốc theo đơn nấu uống, thời gian này để Tần Bách Tùng ở lại đây đi.
Tiểu Ngưng!”.
“Anh Lâm!”, Tần Ngưng tiến tới, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng.
Ánh mắt đó chẳng khác nào tín đồ sùng tín nhất.
Lâm Chính hơi đau đầu, âm thầm tránh ánh mắt của Tần Ngưng, lên tiếng: “Thời gian này em dừng hết mọi việc trong tay lại, chăm sóc cho ông nội em thật tốt”.
“Em đã liên lạc với người trong nhà, nhà em sẽ có người đến chăm sóc ông nội với em”.
“Vậy càng tốt”, Lâm Chính gật đầu, hỏi Hùng Trưởng Bạch: “Ông ấy gặp tai nạn ở đâu?”.
“Ngay trên đường lớn bên ngoài Huyền Y Phái chúng ta”, Hùng Trưởng Bạch đáp.
“Vị trí của Huyền Y Phái chúng ta ở vùng ngoại ô, lưu lượng xe không nhiều, sao lại bất cẩn như vậy?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi: “Có trích xuất camera chưa?”.
“Có rồi”.
“Dẫn tôi đi xem xem”.
“Được”.
Cả nhóm người đi về phía phòng giám sát.
Người canh cửa là người của công ty bảo vệ dưới trướng Cung Hỉ Vân, sau khi nhận được tin đã trích hình ảnh từ camera giám sát ngay lập tức.
Lâm Chính xem kỹ mấy lượt.
Trên đó hiển thị Tần Bách Tùng tan làm vào giữa trưa, định về ăn cơm.
Ông ta không thích ở lại Học viện Huyền Y Phái.
Dù sao ở đây từ sáng tới tối toàn là bệnh nhân, quá ầm ĩ, thế nên ông ta đã mua một căn nhà ở trong thành phố.
Người già cũng không thích lái xe, mỗi lần về nhà đều đi đến đầu đường bắt xe buýt 238 để về.
Nhưng hôm nay, ông ta vừa mới ra khỏi cửa đã bị một chiếc xe màu đen mất lái đâm ngã ra đường, bánh xe còn cán qua người ông ta.
Đáng căm hận nhất là sau khi gây tai nạn, tài xế đó cũng không dừng xe lại, thậm chí còn không giảm tốc độ, dường như ý thức được mình đã tông phải người khác nên đạp ga chuồn thẳng.
“Đây chắc chỉ là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn”, có người cẩn thận lên tiếng.
“Chưa chắc”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bề ngoài có thể là ngoài ý muốn, nhưng thực tế như thế nào không ai biết được… Trưởng Bạch, báo cảnh sát chưa?”.
“Báo rồi, cảnh sát đang truy bắt kẻ gây tai nạn bỏ trốn”.
“Chúng ta cũng cử người hành động đi.
Gọi điện cho Từ Thiên và Mã Hải, sử dụng sức mạnh của Dương Hoa chúng ta, dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra kẻ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lần này anh thật sự nổi giận.
Nếu là ngoài ý muốn thì thôi, chỉ sợ đây là sự cố có âm mưu!
Không lâu sau, mọi người bắt tay hành động.
“Thầy!”.
Lúc này, một người của Huyền Y Phái chạy tới, trong tay còn cầm điện thoại.
“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tìm được chiếc xe đó rồi!”.
“Tìm được rồi? Ở đâu?”.
“Trước gara rửa xe ở đường Quảng Bắc, nhưng người đã mất tích.
Cảnh sát đã đến đó điều tra, trên xe không có gì, hơn nữa đó là một chiếc xe lấy cắp gắn biển số giả, không tra được thông tin tài xế…”.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên vô cùng sắc lạnh.
“Đây chắc chắn là một vụ cố ý giết người!”, Hùng Trưởng Bạch kích động nói.
“Từ bây giờ, bất cứ người nào từ quản sự trở lên của Huyền Y Phái, nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng tùy tiện rời khỏi đây.
Tôi sẽ điều một nhóm nhân viên bảo vệ từ công ty bảo vệ đến đây bảo vệ sự an toàn của mọi người, rõ chưa?”, Lâm Chính cất giọng trầm khàn.
“Vâng thưa thầy”.
Mọi người đều nặng nề gật đầu.
Bọn họ cũng biết, chắc chắn lại là sự trả thù của ai đó.
Nếu không, với nhân cách của Tần Bách Tùng, sao lại có người dồn ông ta vào chỗ chết?
Lâm Chính xoay người rời khỏi phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm!”, Từ Thiên ở bên kia điện thoại nghiêm túc lên tiếng.
“Điều tra được gì chưa?”
“Trước mắt không có thông tin gì chính xác, nhưng chúng tôi đã tra được, tài xế gây tai nạn làm Cung Hỉ Vân bị thương có nợ một khoản tiền vì đánh bạc vào mấy hôm trước”.
“Ý ông là có người lợi dụng khoản nợ của hắn buộc hắn làm chuyện như vậy?”.
“Vốn dĩ tôi cũng đoán như vậy, nhưng sau này lại phát hiện tài xế đó đã lặng lẽ mua cho mình rất nhiều bảo hiểm.
Ông ta cũng có khuynh hướng ngụy tạo cái chết vì tai nạn, muốn lừa một khoản tiền bảo hiểm lớn”.
“Tài xế gây tai nạn đâu rồi?”.
“Bị cảnh sát bắt giam rồi”.
“Thế này, nghĩ cách để tôi và hắn nói chuyện riêng, ngoài ra, ông giúp tôi đến nơi này một chuyến”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Từ Thiên lập tức bắt tay sắp xếp.
Hai mươi phút sau, xe của Từ Thiên dừng trước cửa Học viện Huyền Y Phái.
Ngoài ra, đi theo ông ta còn có ba chiếc Mercedes-Benz, đều là vệ sĩ mà ông ta thuê về.
Bây giờ Cung Hỉ Vân, Tần Bách Tùng đều đã xảy ra chuyện, đương nhiên Từ Thiên cũng phải phòng thủ nghiêm ngặt, cẩn thận từng bước.
Nhưng theo Lâm Chính thấy, Từ Thiên làm vậy rõ ràng quá dư thừa.
Bọn họ đã làm hai lần, trong thời gian ngắn sẽ không có lần thứ ba.
Lâm Chính lên xe, Từ Thiên lập tức đạp ga.
Chẳng mấy chốc, hai người đã gặp được gã tài xế tinh thần sa sút trong phòng giam đồn cảnh sát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...