"Ngại quá, nhường đường", Tô Quảng chen vào tòa nhà.
Nhưng lúc này thang máy đã chật cứng người, rõ ràng là có rất nhiều người muốn lên lầu.
Bọn họ không biết phải làm sao, đành phải đi thang bộ.
May mà nhà Tô Thái sống ở tầng không quá cao, chỉ ở tầng 9.
Đợi đến khi tới nơi, họ nhìn thấy không ít người đang đứng ngoài hút thuốc.
Mặt đất toàn là mẩu đầu lọc.
Ngoài ra, còn có vài cái thùng, trong thùng có giấy vàng, máu chó, thậm chí có người còn mang cả dao tới.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trương Tinh Vũ, Tô Nhu sợ hết hồn.
“Chuyện gì thế này”, Tô Quảng bàng hoàng.
“Còn không rõ sao, họ tới đòi nợ đó”, Lâm Chính trầm giọng.
Đòi nợ…Đám đông nhìn nhau.
“Vào hỏi rõ tình hình trước đã”, Lâm Chính bước vào trong.
“Này này người anh em, cậu làm cái gì vậy?”, mấy người đứng trước cửa lập tức ngăn Lâm Chính lại.
“Tôi vào trong xem thế nào”, Lâm Chính nói.
“Vào trong? Người anh em, cậu không biết à? Nếu cậu vào thì có khi sẽ xảy ra án mạng đấy!”
“Nhà này đang dọa tự sát, nếu cậu ép bọn họ nhảy lầu thì không tránh khỏi liên đới đâu”.
“Người anh em đợi đi, đừng ép họ.
Ép là không lấy lại được tiền nữa”.
Mấy người đứng ngoài cửa khuyên can.
Có điều bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ muốn đuổi những chủ nợ khác đi để có thể lấy lại tiền của mình trước.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy vậy bèn nhìn nhau.
Đôi mắt họ ánh lên vẻ kinh hoàng.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, cứ thế gõ cửa.
Thế nhưng không ai đáp lại.
“Tô Dư, mở cửa ra, là tôi Lâm Chính”, Lâm Chính hô lên.
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra.
Nhưng là Tiểu Khuynh mở cửa.
Những người khác lập tức lao lên, vốn định chửi bới.
Nhưng nhìn thấy là một đứa bé thì không nỡ.
“Nhóc, bố cháu đâu?”
“Mau bảo bố mẹ trả tiền đi?”
“Đúng vậy, mau bảo đi”.
Đám đông kêu lên.
Tiểu Khuynh sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô bé lùi lại, há hốc miệng, không biết phải nói gì.
Cánh cửa cũng được mở rộng hơn.Đám đông chen vào trong.
“Trương Tinh Vũ, Tô Quảng, ngăn họ lại.
Lưu Mãn San ở trong chạy ra hét lên.
Mấy người lao lên chặn lại những người đang ở ngoài lao vào.
Có vẻ ai cũng biết cửa đang mở lên họ chen vào càng ác liệt hơn.
“Lưu Mãn San, Tô Thái trả tiền đi”.
“Các người không thoát được đâu! Còn không trả thì chúng ta ra tòa".
“Không trả, ông giết cả nhà bay”.
Tiếng la hét vang lên không ngớt.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, mọi người dường như muốn đạp tung cái cửa.
Tô Tiểu Khuynh run rẩy, ngồi phụp xuống đất, nước mắt lã chã.
“Anh Lâm Chính, em sợ…”, cô bé khóc nức nở.
Lâm Chính mặt tối sầm, cố gắng đẩy đám người ra ngoài.
Mặc dù đám người này toàn kẻ vạm vỡ, người lại đông nhưng vẫn không khỏe bằng Lầm Chính nên đã bị đẩy ra hết.
Rầm.
Lâm Chính đóng mạnh cửa lại.
“Ấy, không ngờ cũng khỏe đấy nhỉ, xem ra ăn cũng không ít đồ chùa đâu”, Trương Tinh Vũ kinh ngạc.
Lâm Chính mặc kệ bà ta.
Anh quay lại an ủi Tiểu Khuynh.
Tô Tiểu Khuynh sà vào lòng anh, khóc nức nở.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tô Dư đâu?”, Lâm Chính trầm giọng, quay qua nhìn Lưu Mãn San đang thất thần.
Lúc này Lưu Mãn San mới bừng tỉnh và run rẩy nói: “Lâm Chính, cậu cứu Tô Dư nhà chúng tôi với, con bé không muốn sống nữa rồi! Nó đóng cửa, một mình trong phòng ấy.
Cậu phải khuyên nói giúp tôi với!”
“Đang yên đang lành sao lại muốn làm chuyện dại đột vậy? Rốt cuộc mọi người đã làm gì?”, Lâm Chính nghiêm mặt hỏi.
“Lâm Chính, để ý thái độ.
Lưu Mãn San là bác dâu, là người bền trên, sao lại ăn nói như thế?”, Tô Quảng chau mày
“Đúng vậy, Mãn San, sao tự dưng chị lại gọi thằng vô dụng này tới? Lẽ nào Tô Dư nghe lời cậu ta sao?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Chị không biết Tô Dư có nghe lời Lâm Chính hay không, nhưng lần này…nhà chị phải dựa vào Lâm Chính rồi…”, Lưu Mãn San tối sầm mặt, khóc thút thít.
“Ồ? Bác cả, tôi chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, có chuyện gì mà bác lại cần tôi giúp thế”, Lâm Chính hừ giọng.
“Lâm Chính….trước….trước đây là do tôi không tốt, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều.
Tôi đã hiểu lầm cậu rồi.
Tôi xin lỗi, cậu giúp tôi đi, xin cậu…”, Lưu Mãn San nức nở.
Lần này Lưu Mãn San khiến cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều phải ngạc nhiên.
Tô Quảng cũng hoang mang lắm.
Ông ta nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn Mãn San.
Ông ta cảm thấy không hiểu: “Chị dâu, Lâm Chính có thể giúp được chị sao?”
“Cũng không có gì…chỉ là…Lâm Chính…cậu quen Tống Kinh mà”, Lưu Mãn San khịt mũi, thận trọng hỏi.
“Đó là đạo diễn lớn, trong nước hầu như ai cũng biết, đương nhiên là tôi cũng thế”, Lâm Chính nói.
“Không không, tôi không có ý đó.
Tôi nghe Tô Dư nói, đạo diễn Tống Kinh hình như do cậu giới thiệu cho con bé”.
“Sao thế?”
“Thì là…Đạo diễn Tống Kinh đột nhiên hủy hợp tác với Tô Dư, tôi muốn nhờ mối quan hệ của cậu và đạo diễn, mời ông ấy ăn bữa cơm, cùng nói chuyện lần nữa…”, Lưu Mãn San nói với vẻ kỳ vọng.
“Cái gì? Hủy hợp tác rồi sao?”, Tô Quảng thất thanh.
“Nói như vậy thì Tô Dư không được đóng phim nữa à?”, Trương Tinh Vũ bàng hoàng.
“Đúng vậy…tối qua, đạo diễn Tống đột nhiên tuyên bố muốn hủy hợp đồng với Tô Dư.
Chuyện này lan đi khắp nơi…giờ ai ai cũng biết cả”, Lưu Mãn San đau khổ nói.
Cả nhà Tô Quảng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
“Vậy những người ở ngoài kia là thế nào?", Tô Quảng lập tức hỏi.
“Ờ thì….”
Lưu Mãn San trở nên do dự.Tô Nhu là người thông minh: “Đều là chủ nợ phải không bác cả?”, cô hỏi.
Lưu Mãn San tái mặt, không hề phản bác.
Bà ta thầm thừa nhận rồi.
“Căn phòng này cũng là mới mua đúng không ạ? Và cả chiếc Ferrari chưa có biển kia nữa…Bác cả, tất cả đều là tiền bác mượn sao?”, Tô Nhu hỏi.
“Đúng…đúng vậy…bác tưởng Tô Dư sẽ trở thành ngôi sao lớn, tiền sẽ không còn là vấn đề sau này phải lo nữa…nên…đã mượn trước một ít, hơn nữa cái chết trước đó của bạn con bé, nhà người ta đến làm loạn nên cũng phải đền ba triệu tệ mà…Thế là lúc mượn, bác đã mượn hơi nhiều…”, Lưu Mãn San nghẹn ngào.
“Vậy bác đã mượn bao nhiêu rồi?”, Tô Nhu hỏi tiếp.
“Không…không quá nhiều…”
“Không quá nhiều là bao nhiêu?”
“Cũng chỉ…9 triệu tệ…”, Lưu Mãn San run rẩy.
Tất cả đều nín thở.
“Bác còn lại được bao nhiêu”, Lâm Chính hỏi.
“Trong tay tôi hiện chỉ còn….150 nghìn tệ…”
Tất cả cảm giác như tim muốn rớt ra khỏi lồ ng ngực….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...