Tô Nhu sững sờ nhìn Trương Tinh Vũ.
Cô há hốc miệng, không nói nên lời.
Có lẽ cô không thể ngờ rằng, mẹ mình lại dứt khoát, kiên quyết như vậy.
“Mẹ…mẹ điên rồi”, Tô Nhu kêu lên.
“Mẹ không điên.
Người điên là con đấy”, Trương Tinh Vũ nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tô Nhu, mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ nói thẳng, nếu con còn muốn có người mẹ này thì ngay lập tức ly hôn với người đàn ông kia.
Nếu con không muốn có mẹ thì cứ coi như không nghe thấy.
Muốn làm gì thì làm.
Có điều nếu con chọn theo cách hai thì từ sau này trở đi con đừng nói là được người mẹ này sinh ra nữa”.
“Tinh Vũ…”, Tô Quảng cảm thấy hơi quá đáng.
Rõ ràng là ép Tô Nhu đứng bên bờ vực mà…
“Ông ngậm miệng lại”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với Tô Quảng.
Tô Quảng há hốc miệng, coi như không nghe thấy gì.
Trương Tinh Vũ tiếp tục nhìn chăm chăm Tô Nhu, đợi lựa chọn của cô.
Tô Nhu cũng nhìn mẹ mình, nước mắt lăn dài trên má.
Cô biết Trương Tinh Vũ đang tức giận.
Nhưng thật không ngờ bà lại dùng tình mẹ con ra để ép cô.
“Mẹ…”, cô hé miệng, gọi bà ta.
“Con không cần nói gì hết, cũng đừng đòi thương lượng.
Mẹ chỉ muốn nghe sự lựa chọn của con”, Trương Tinh Vũ cắt ngang lời Tô Nhu.
Tô Nhu im lặng, bặm môi.
Hai tay cô gái siết chặt, cả cơ thể như muốn nổ tung.
Căn phòng trở nên yên tĩnh tới lạ thường.
Cảm giác như một cây châm rơi xuống thôi cũng có thể phát ra được tiếng kêu như sấm rền.
Tất cả đều im lặng.
Dường như cả hơi thở cũng biến mất.
“Tô Nhu”.
Lúc này Lâm Chính đột ngột lên tiếng.
Tô Nhu giật mình, vội ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
Anh mím môi, nói khẽ: “Hay là, ly hôn thôi…”
“Cái…gì…”, Tô Nhu như người mất hồn, vội vàng lùi lại, đôi mắt thẫn thờ nhìn anh.
Câu nói khiến trái tim cô nổ tung.
“Con gái, con nghe thấy chưa? Kẻ vô dụng đó đã đồng ý rồi.
Ha ha, con còn do dự gì chứ.
Người họ Lâm kia, coi như cậu cũng hiểu chuyện.
Mau đi đi.
Đó cũng là chuyện tốt đấy”, Trương Tinh Vũ vui mừng mỉm cười.
Tô Nhu bừng tỉnh, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Ý của anh là gì? Anh cảm thấy…em không xứng với anh sao?”
“Không phải, mà là từ đầu tới cuối tất cả mọi người đều cảm thấy anh không xứng với em, chẳng phải sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, Tô Nhu cảm thấy sốc hoàn toàn.
Cuối cùng thì điểm mấu chốt cũng đã được nói ra.
“Đúng vậy…
Cả nhà họ Tô đều khinh thường Lâm Chính, có ai coi anh ra gì đâu?Dù là Tô Nhu thì cô cũng vậy.
Mặc dù thái độ của Tô Nhu dành cho Lâm Chính có sự thay đổi, cô không còn chỉ trỏ, la hét, trách móc anh nữa…nhưng cô cũng chỉ coi anh như một người bạn.
Còn coi như chồng thì sao? Không hề.
Từ đầu tới cuối, Tô Nhu không hề muốn Lâm Chính động vào mình.
Tại sao lại như vậy chứ? Bởi vì Tô Nhu chưa hề nảy sinh tình cảm với anh.
Hay nói cách khác cô vẫn chưa tìm được người mình thích, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Lâm Chính.
Cô là người có khí chất cao vời vợi.
Cô phải thừa nhận rằng giai đoạn này biểu hiện của Lâm Chính không tệ, nhưng vẫn chưa đạt tới ngưỡng kỳ vọng của cô.
Cô là một cô gái tài giỏi không muốn dựa vào bất kỳ ai, đối với người bạn đời của mình thì cô cũng có yêu cầu khắt khe.
Xứng hay không xứng? Câu nói này cô thấy cũng bình thường nhưng hôm nay khi chính miệng Lâm Chính nói ra thì cô thật sự cảm thấy hoang mang.
Tô Nhu sững sờ.
Khuôn mặt trắng bệch, cô không biết phải nói gì.
Cô vội ngồi xuống, ôm lấy đầu.
Rõ ràng là cô đang cảm thấy đau khổ lắm.
Câu nói của Trương Tinh Vũ giống như một nhát dao đâm vào trái tim cô.
Còn Lâm Chính…lại đâm thêm một nhát nữa.
Nhưng…Lâm Chính nói không hề sai mà.
Hơn nữa còn rất hợp lý…
“Con gái….”, thấy bộ dạng của con gái mình, Trương Tinh Vũ cũng không dám ép thêm.
“Mẹ, Lâm Chính…để con suy nghĩ được không”, Tô Nhu nói bằng giọng chua chát.
Trương Tinh Vũ im lặng, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt oán hận.
Bà ta thấy anh chính là mối họa.
Căn phòng lại trở nên yên lặng.
Yên lặng tới mức ghê người…
Đột nhiên!
Reng reng reng.
Tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí quỷ dị.
Tô Quảng sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra.
“Lưu Mãn San gọi điện sao?”, Tô Quảng kinh ngạc.
“Đang yên đang lành sao chị ấy lại gọi điện tới vậy?”, Trương Tinh Vũ chau mày.
“Anh cũng không rõ, lẽ nào có chuyện gì?”
“Ông nghe máy đi, có lẽ là định khoe khoang cái gì đó.
Giờ con gái thành ngôi sao rồi nên đắc ý, bà đây ở trước mặt chị ta mà còn phải khúm núm nữa”, Trương Tinh Vũ cảm thấy hơi bực bội.
Bình thường bà ta chẳng buồn quan tâm tới Lưu Mãn San, nào ngờ Tống Kinh đột nhiên nhìn trúng Tô Dư khiến cả nhà Tô Thái một bước lên tiên nên bà ta cũng không dám lên mặt với nhà bọn họ nữa.
Nhìn thấy gia đình Tô Thái càng ngày càng tốt lên thì Trương Tinh Vũ càng cảm thấy bấp bênh hơn.
Thế là bà ta càng oán hận Lâm Chính, thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Tô Quảng nghe máy, cố nặn ra một nụ cười: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”
Mới nghe được vài câu thì sắc mặt Tô Quảng đã tái mét.
Một lúc sau ông ta vội vàng gật đầu: “Mọi người đừng vội, cố gắng giữ bình tĩnh, bảo Tô Dư đừng kích động, em sẽ tới ngay”.
Nghe thấy vậy những người còn lại tỏ ra vô cùng sững sờ.
“Bố, sao thế?”, Tô Nhu vội ngẩng đầu, hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Tô Nhu, Tinh Vũ, chuyện này để sau hẵng nói”, Tô Quảng tỏ ra sốt ruột, vội hét lên với Lâm Chính: “Lâm Chính cùng đi một chuyến đi”.
“Đi đâu ạ?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Tới nhà bác cả, nhà họ xảy ra chuyện rồi.
Tô Dư đòi tự sát, giờ mau tới khuyên con bé”.
“Cái gì?”
Đám đông bàng hoàng.
Đang yên đang lành…sao Tô Dư lại muốn tự sát?
Mọi người vội vàng tới nơi ở của Tô Thái.
Có rất nhiều xe đang đỗ ở đây, nam nữ tập trung dưới tầng.
Sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng khó coi, họ cúi đầu lầm bầm gì đó.
“Lại là đám người tới đòi tiền sao?”
“Rốt cuộc thì nhà này đã mượn bao nhiêu tiền vậy?”
“Mọi người từ từ, tôi tới trước, nên phải trả tôi trước mới đúng”.
“Ông có bao nhiêu chứ, ông biết họ mượn của tôi bao nhiêu không, 700 nghìn tệ đấy”.
“700 nghìn tệ là cái đinh gì, căn phòng này là do mượn tôi mua đấy, tiền sửa sang, trang hoàng giờ phải móc ra trả hết cho tôi”
Đám đông bức bối, có người chửi thẳng mặt.
Nghe thấy vậy, người nhà Tô Quảng mơ hồ hiểu ra được điều gì đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...