Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Tiếng gọi đó khiến người trong nhà kinh ngạc không thôi. 
Chủ tịch Lâm? 
Đó là gọi ai? 
Chẳng lẽ là Lâm Chính? 
Sao có thể? Một kẻ ở rể! Một tên vô dụng! Sao có thể là chủ tịch? 
Hơn nữa, ai cũng biết Giang Thành chỉ có một Chủ tịch Lâm! 
Đó là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng trên cả nước! 
Một tên ăn bám cũng xứng được gọi là Chủ tịch Lâm? 
Mọi người kinh ngạc. 
“Này, anh bạn, có phải anh gọi nhầm rồi không? Anh ta không phải ông chủ gì cả, anh đừng gọi bậy bạ”, Đường Tiểu Thạch vội nói. 
“Đúng vậy, anh nhìn người cho kỹ rồi hẵng gọi chứ! Cậu Hàn ở đây, anh không chào hỏi cậu Hàn trước à? Còn ra thể thống gì!”, Đường Hiểu Hồng cũng lải nhải mấy câu. 
Hầu Nam biến sắc, trừng mắt quát khẽ với hai người: “Im miệng, các người thì biết cái gì? Đừng nói bậy!”. 
“Người này là ai?”, cậu Hàn nhíu mày. 
“Vị này là Giám đốc Chu, Chu Tử Tài, giám đốc bộ phận của Tập đoàn Dương Hoa!”, Hầu Nam giới thiệu. 
Mọi người nghe vậy, hơi thở nghẹt cứng. 
“Giám đốc của Tập đoàn Dương Hoa?”. 
Điều này có nghĩa gì, những người ở đây đều hiểu rõ. 
Ở trong nước, địa vị của Tập đoàn Dương Hoa có thể nói là đứng hàng đầu. 
Bây giờ Tập đoàn Dương Hoa không chỉ chuyên chú vào ngành y dược, mà các ngành nghề khác như ngành ẩm thực, ngành thời trang đều có dính dáng.


Bởi vì có hai vị thuốc đặc hiệu, Tập đoàn Dương Hoa có thể nói là đứng ở đẳng cấp hàng đầu ngành y dược, đồng thời thực lực tăng trưởng từng ngày, quy mô càng lúc càng lớn. 
Sau này Tập đoàn Dương Hoa phát triển ra nước ngoài, hướng tới toàn thế giới đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. 
Một giám đốc công ty có thực lực hùng hậu, tiền đồ vô lượng như vậy… hoàn toàn không phải một ông chủ nho nhỏ bình thường là có thể so sánh. 
Nhất là những người như Hầu Nam, Đinh Thu. 
“Hóa ra là Giám đốc Chu! Ái chà, ông chủ Hầu, ông mời Giám đốc Chu tới sao không nói sớm? Để tôi có chuẩn bị chứ?”, Đường Tông Hào tay chân luống cuống, vội vàng tiến lên chào hỏi. 
Nhưng… Giám đốc Chu lại không quan tâm  đến Đường Tông Hào, chỉ khom lưng với Lâm Chính. 
Lâm Chính không lên tiếng thì anh ta không đứng dậy. 
Cảnh này làm mọi người kinh ngạc. 
Đường Tông Hào ngơ ngác, nhìn sang Đường Tiểu Thạch, vội khẽ giọng nói: “Tiểu Thạch, cháu chắc người này chính là Lâm Chính, vua ăn bám ở Giang Thành chứ?”. 
“Chắc chắn, khẳng định! Tuyệt đối không sai được! Cháu từng gặp anh ta, chính là anh ta không sai đâu!”, Đường Tiểu Thạch hơi hoảng hốt nói. 
“Thế thì sao lại như vậy?”. 
“Chắc chắn trăm phần trăm là Giám đốc Chu nhầm lẫn rồi!”, Đường Hiểu Hồng nghiến răng nói. 
Đường Tông Hào do dự, mỉm cười cẩn trọng hỏi: “Giám đốc Chu, phải chăng cậu… cậu có hiểu lầm gì rồi? Người này không phải là Chủ tịch Lâm gì cả…”. 
Nhưng, Giám đốc Chu vẫn không quan tâm, dường như không nghe thấy lời Đường Tông Hào nói. 
Mọi người càng thêm kinh ngạc. 
Thật ra Giám đốc Chu cũng rất nghi hoặc. 
Bản thân mình nghe nói Lâm Thích Tổ ở đây, vừa khéo anh ta đang có một dự án cần đàm phán với công ty của Lâm Thích Tổ nên mới chạy vội tới.

Nếu không, một ông chủ nhỏ như Hầu Nam mà có thể gọi anh ta tới được sao? 
Chỉ là người đứng đây nào có phải Lâm Thích Tổ gì đó, rõ ràng là cấp trên cao nhất của ông ta, Chủ tịch Lâm kia mà. 
Mặc dù gương mặt này khác với gương mặt trên tivi, hơn nữa thân phận cũng là Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, nhưng anh ta đã từng thấy hai gương mặt của Lâm Chính, vả lại anh ta cũng là một trong số ít người ở công ty từng nhìn thấy hai gương mặt của Lâm Chính và thần y Lâm. 
Đợi đã! 
Giám đốc Chu đột nhiên ý thức được điều gì. 
Chủ tịch Lâm dùng gương mặt của Lâm Chính đến đây, chứ không phải dùng gương mặt của thần y Lâm xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa anh không muốn mình quá khoa trương. 
Dù sao Chủ tịch Mã cũng từng dặn dò, không được tiết lộ tin tức Lâm Chính là thần y Lâm, nếu không sẽ tạo thành bất tiện rất lớn cho Chủ tịch Lâm. 
Nghĩ đến đó, Giám đốc Chu cẩn thận ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Chính. 
Lại thấy Lâm Chính đang nháy mắt với anh ta. 
Giám đốc Chu lập tức hiểu ra. 
“Tôi không nhầm lẫn!”. 
Giám đốc Chu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Vị này đúng là Chủ tịch Lâm”. 
“Chào anh!”, Lâm Chính đưa tay ra. 
“Xin chào Chủ tịch Lâm!”, Giám đốc Chu lo sợ bắt tay với anh. 

Trong phòng đã trở nên hỗn loạn. 
“Chủ… Chủ tịch Lâm?”. 
“Giám đốc Chu, cậu ta là Chủ tịch Lâm nào vậy?”. 
“Ông đừng nói với tôi, cậu ta là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa!”. 
Bọn họ ba mồm bảy miệng, vô cùng căng thẳng, lập tức chất vấn. 
Giám đốc Chu lại không chút hoang mang, lên tiếng: “Đương nhiên không phải Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi.

Tôi nói chứ ông chủ Hầu, anh sao vậy? Không phải anh gọi tôi tới xác nhận vị này có phải là Lâm Thích Tổ hay không sao?”. 
Hầu Nam sửng sốt: “Phải…”. 
“Vậy các anh còn hỏi cái gì?”. 
“Giám đốc Chu, cậu nói vậy là ý gì?”. 
“Ý gì? Vị này là đại cổ đông của Tập đoàn Quang Trúc, Lâm Thích Tổ.

Tôi gọi cậu ấy là Chủ tịch Lâm có gì không đúng sao?”, Giám đốc Chu nghiêm túc nói. 
Anh ta vừa nói xong, trong phòng đã im lặng như tở… 
Đầu óc tất cả mọi người trống rỗng. 
Thật ra Đường Hồi Tuyết là người kinh ngạc nhất. 
Cô ta ngây người nhìn Giám đốc Chu, lại gian nan quay đầu nhìn sang Lâm Chính, dùng giọng run rẩy hỏi: “Anh… Anh thật sự là… Lâm… Lâm Thích Tổ? Anh không phải Lâm Chính sao?”. 
“Có lẽ vẻ ngoài của tôi khá giống anh ta, cô đừng vạch trần”, Lâm Chính khẽ cười nói, sau đó ngẩng đầu lạnh nhạt nói với Giám đốc Chu: “Giám đốc Chu, anh đến vừa đúng lúc.

Ở đây có vài người đang định chặt tay chân tôi, không biết anh có thể giúp tôi cầu xin để bọn họ tha cho tôi không?”. 
Dứt lời, sắc mặt của Giám đốc Chu lập tức lạnh đi, lia mắt về phía Đinh Thu. 
Đinh Thu rùng mình, dao trên tay lập tức rơi xuống đất. 
Keng! 

Tiếng động vô cùng chói tai vang lên. 
“Ông chủ Đinh, chuyện này là sao? Anh định đối đầu với Chủ tịch Lâm sao? Anh định làm khó khách hàng của Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi?”, Giám đốc Chu nhìn chằm chằm Đinh Thu, quát lên. 
“Không không, Giám đốc Chu, tôi làm gì có lá gan đó? Vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm mà thôi! Chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi!”, Đinh Thu vội vàng xua tay giải thích. 
“Hiểu lầm cái đầu anh!”. 
Giám đốc Chu trở tay tát một cái. 
Bốp! 
Mặt Đinh Thu lập tức sưng lên. 
Người nhà họ Đường đều sững sờ. 
Giám đốc Chu lại không để người như Đinh Thu vào mắt? 
Thật là kiêu căng! 
Còn Đinh Thu, mất thể diện như vậy cũng không dám chửi mắng một câu, chỉ co đầu rụt cổ, không nói tiếng nào. 
Nhưng bọn họ không biết Đinh Thu là người hiểu rõ nhất! 
Tập đoàn Dương Hoa không chỉ đơn giản là một công ty, sau lưng nó còn nắm giữ vùng xám lớn nhất ở Giang Thành và Nam Thành. 
Đắc tội với khách hàng của Dương Hoa, Đinh Thu chịu một cái tát thì có là gì.

Cho dù đánh gãy chân ông ta, ông ta cũng không dám lên tiếng, ngược lại còn phải cảm ơn. 
Giám đốc Chu quay người lại, khom người với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, người này nên xử lý thế nào? Có cần ném xuống sông cho cá ăn không?”. 
Anh ta dứt lời, người nhà họ Đường đều sợ đến mức tái mặt….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui