Mặc dù Đường Hồi Tuyết ở nước ngoài nhưng là bạn thân của Tô Nhu nên cũng nghe không ít về Lâm Chính.
Cô gái cũng rất hiểu ý, chỉ cần Lâm Chính thi thoảng có thể nói vài câu trong buổi gặp mặt là được.
Sau khi trò truyện, Lâm Chính cảm thấy có ấn tượng khá tốt dành cho Đường Hồi Tuyết.
Nhà hàng nằm ở ngoại ô, không quá cao cấp nhưng cũng không tệ.
Hai người bước xuống xe, Đường Hồi Tuyết lấy ra vài tờ tiền nhàu nát đưa cho tài xế.
Nhìn ví tiền có thể nhận ra trước mắt nhà họ Đường đang vô cùng khó khăn.
Cầm tiền, Đường Hồi Tuyết nhìn Lâm Chính và cười với vẻ ái ngại, sau đó dẫn anh đi vào phòng.
Có không ít người đang ngồi trong phòng.
Tất cả đều là cô bác chú dì của Đường Hồi Tuyết, ngoài ra còn có vài người bề trên khác.
Ai cũng chau chặt mày.
Thấy Đường Hồi Tuyết dẫn theo người đàn ông về, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
“Hồi Tuyết, đây là ai?”, người này chính là Đường Tông Hào – bác cả của Đường Hồi Tuyết.
“Đây là chồng của bạn thân của cháu, tên Lâm Chính.
Bác cả, lát nữa nhờ bác nói đây là bạn trai của cháu nhé”, Đường Hồi Tuyết vội vàng nói.
Đường Tông Hào nhìn Lâm Chính và khẽ gật đầu: “Nhìn cũng được, cứ quyết định vậy đi.
Lâm Chính, chắc Tiểu Tuyết đã nói với cậu rồi nhỉ? Lát nữa nhanh nhẹn chút nhé, nhà họ Đường sẽ không đối xử tệ với cậu đâ”".
Lâm Chính gật đầu.
“Từ từ đã”, lúc này một người phụ nữ mặc váy đỏ đột nhiên đứng dậy hỏi: “Tiểu Tuyết? Là ai cơ? Chồng của Tô Nhu sao? Lâm Chính à?”
“Đúng vậy”, Đường Hồi Tuyết trả lời.
“Có phải là chồng của chủ tịch Tô Nhu của công ty Duyệt Nhan không?”
“Chính xác!”
“Ôi trời, là Lâm Chính thật sao? Tiểu Tuyết sao có thể đưa một kẻ vô dụng tới chứ?”, một người thanh niên kêu lên, trợn tròn mắt nhìn Đường Hồi Tuyết.
“Tiểu Thạch, Tiểu Hồng sao thế?”, Đường Tông Hào trầm giọng hỏi.
“Bác cả, bác không biết sao? Tên Lâm Chính này nổi tiếng là kẻ vô dụng của cả cái Giang Thành này.
Anh ta là rể nhà họ Tô, cả ngày vô công rồi nghề, bám phụ nữ.
Người như vậy sao có thể giả làm bạn trai của Tiểu Tuyết được chứ?”
“Nếu mà đối phương nhận ra người này thì xong đời”.
Hai người kêu lên.
Dứt lời toàn bộ bề trên của nhà họ Đường tái mặt.
“Tiểu Tuyết, cháu làm gì vậy? Định đổ thêm dầu vào lửa sao?”
“Tiểu Tuyết, cháu định hại chết cả nhà họ Đường đấy à?”
“Cháu thấy mọi chuyện còn chưa đủ rắc rối ư?”
Đám cô dì chú bác mỗi người một lời, tất cả đều chỉ trích Đường Hồii Tuyết.
Cô gái cúi đầu, khóc dở mếu dở.
“Tiểu Tuyết mới từ nước ngoài về, không biết Lâm Chính là đương nhiên.
Mọi người đừng nói nữa”, một người cô của Đường Hồi Tuyết đỡ lời.
Tiếng nói của đám đông khi nãy mới nhỏ đi đôi chút.
“Tiểu Tuyết cậu Hàn có ý với mình, cũng đồng ý giúp chúng ta lúc giai đoạn khó khăn này mà.
Cậu Hàn có thân phận thế nào chứ? Là cậu chủ hàng tỷ tệ, chỉ cần mình gật đầu thì chúng ta đâu cần phải tìm diễn viên đâu? Tìm một chàng rể đáng giả ngàn vàng thật sự ngồi đây thì đám người kia ai dám đòi tiền chúng ta nữa?”
“Đúng vậy, nhà họ Đường vốn có đường lớn để đi nhưng lại vì ai đó mà bị chặn lối, e rằng không cầm cự qua được cửa ải này mất”, người tên Đường Tiểu Hồng nói giọng kỳ quái.
Đám đông đùng đùng nổi giạn.
“Tiểu Hồng, đi gọi điện mời cậu Hàn tới.
Nói với cậu ấy chúng ta đồng ý.
Tháng này chọn ngày tốt với Tiểu Tuyết đi", Đường Tông Hào vội vàng kêu lên.
“Bác cả, bác định làm gì vậy? Cháu đã nói rồi, cháu không thích Hàn Thiên, cháu không đồng ý chuyện này”.
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, bác là bác cả”, Đường Tông Hào quát lớn.
“Bác…bác chỉ suy nghĩ cho lợi ích của mình mà thôi, không bao giờ nghĩ tới hạnh phúc của cháu.
Cháu nói không thích Hàn Thiên thì dù có chết cũng không gả cho anh ta”, Đường Hồi Tuyết kích động, hét lớn.
Nhưng đúng lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông tầm 40 tuổi tóc lâm râm trắng cũng một người phụ nữ bước vào.
Hai người không nói gì, chỉ đứng trước mặt Đường Hồi Tuyết.
“Bố, mẹ”, Đường Hồi Tuyết kinh ngạc.
Một giây sau…
Bốp!
Một cú tát giáng xuống.
Đường Hồi Tuyết ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt nhìn bố mình với vẻ thất kinh.
“Tôi phải đánh chết đứa con bất hiếu này”, Đường Tùng tức tới điên người, bèn xắn ống tay định tát Đường Hồi Tuyết một phát nữa.
“Đường Tùng? Ông làm gì vậy? Dừng tay”, người phụ nữ bên cạnh vội vàng giữ Đường Tùng lại.
Những người khác cũng vội lao lên giữ Đường Tùng để ông ta không làm loạn.
“Buông tôi ra? Để tôi đánh chết đồ bất hiếu này? Để nó khỏi phải lấy cậu Hàn? Đánh chết nó đi”, Đường Tùng vô cùng kích động, vội vàng hét lên.
Đường Hồi Tuyết vô cùng uất ức.
Nước mắt cô giàn giụa.
Mỗi cây mỗi hoa mà…Lâm Chính đứng bên cạnh thở dài.
“Đủ rồi”
Lúc này, Đường Tông Hào hô lớn.
Mọi người mới bình tĩnh lại.
“Anh cả, em có đứa con bất hiếu là nghiệp của em.
Hôm nay coi như em đã đắc tội với nhà họ Đường rồi”, Đường Tùng nghiến răng.
“Không trách em, do ztiểu Tuyết tùy tiện thôi”, Đường Tông Hào mặt tối sầm.
“Nhóc con, nếu như con không kết hôn với cậu Hàn thì từ nay về sau đừng bước vào cửa nhà họ Đường nữa, Đường Tùng không có đứa con gái như thế”, Đường Tùng quát lớn.
“Tiểu Tuyết, nghe lời bố đi, đừng tùy tiện nữa, cậu Hàn có gì không tốt chứ? Trẻ tuổi, giàu có, lại thích con, hiếu kính với người lớn hai nhà.
Gả cho cậu ấy là phúc khí cả đời của con, con nói xem uất ức gì nào? Lẽ nào con muốn ép chết bố mẹ mới thấy vui sao?”, Trương Ái Ngọc – mẹ của Đường Hồi Tuyết khuyên bảo với vẻ đâu khổ.
Hai mắt bà ta rưng rưng.
Những người khác thấy vậy cũng lên tiếng.
“Đúng vậy tiểu Tuyết, cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện chút”
“Lấy đi, đừng làm loạn nữa”.
“Không vì nhà họ Đường thì cũng vì mình mà”.
Đối diện với những lời khuyên đó, Đường Hồi Tuyết cảm thấy sắp không chịu được nữa rồi.
Cô gái ôm đầu, đau khổ vô cùng.
“Thế nào, gọi cho cậu Hàn chưa?”, Đường Tông Hào trầm giọng.
“Yên tâm bác cả, cậu Hàn đang trên đường tới”.
“Vậy thì tốt”, Đường Tông Hào hài lòng gật đầu.
Những người khác cũng thở phào.
“Cậu Hàn đã tới thì cái tên vô dụng này mau cút đi, vua ăn bám”, Đường Tiểu Hồng liếc nhìn Lâm Chính, nói giọng kỳ quái.
“Tiểu Hồng ăn nói kiểu gì vậy", Đường Tiểu Tuyết tức giận.
Lâm Chính là do Tiểu Tuyết mời tới, sao cô ta có thể để anh chịu uất ức chứ.
“Sao phải bảo vệ hắn, lẽ nào Tiểu Tuyết lại có ý với anh ta sao?”, Đường Tiểu Hồng cười chế nhạo.
“Chết tiệt”, Đường Hồi Tuyết trở nên kích động, thật chỉ muốn lao lên xé rách miệng Đường Tiểu Hồng.
Lâm Chính cũng thấy có lẽ ở đây không cần mình nữa nên đứng dậy, thản nhiên nói: “Tiểu Tuyết, vậy tôi về nhé”.
“Lâm Chính, anh không phải đi, anh ở lại làm bạn trai của tôi.
Không ai thay đổi được điều này hết", Đường Hồi Tuyết giữ chặt tay Lâm Chính.
“Con…”
“Đồ bất hiếu”.
Đám đông tức giận giậm chân.
Đúng lúc này có một người từ ngoài chạy vào.
“Bác cả, mấy ông chủ tới rồi”.
Dứt lời, tất cả đều tái mặt.
“Bác cả, phải làm sao đây? Cậu Hàn vẫn chưa tới…”
“Không còn cách nào khác, để Lâm Chính xử lý trước vậy”, Đường Tông Hào lo lắng, sau đó nhìn chăm chăm Đường Hồi Tuyết: “Tiểu Tuyết, cháu và Lâm Chính cố gắng kiểm soát những người này, đợi cậu Hàn tới thì tính tiếp, rõ chưa?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...