Giám đốc Lý đưa Tô Nhu về sao? Như vậy khác gì dâng dê lên cho hổ, đưa Tô Nhu lên giường cho giám đốc Lý?
Lâm Chính đương nhiên biết giám đốc Lý có ý tứ với Tô Nhu.
Anh không phải kẻ ngốc, cũng không phải tỏ ra ngốc.
“Không phiền tới giám đốc Lý nữa.
Vợ tôi tôi tự chăm sóc được.
Giám đốc Lý uống tiếp đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Anh cũng chẳng buồn bận tâm, cứ thế bế Tô nhu lên định rời đi.
“Người anh em, ý của anh là gì?”, người đàn ông kia vẫn không chịu buông tha, đứng ra chặn đường Lâm Chính.
Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ u ám: “Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à?”
“Lâm Chính tôi chỉ uống rượu với bạn bè.
Hơn nữa, tôi thích uống là uống, không thích là thôi, không liên quan gì tới mừng hay phạt hết", Lâm Chính điềm đạm nói.
“Nhưng người anh em, anh có bạn là phúc khí kiếp trước của anh.
Nếu anh không biết nắm lấy cơ hội thì sẽ hối hận cả đời đấy”, giám đốc Lâm châm một điếu thuốc, cười thản nhiên.
Lâm Chính quay qua.
Giám đốc Lý lấy ra một cây bút và một tấm séc, viết lên một con số rồi vứt tới trước mặt Lâm Chính.
“Đây là một triệu tệ, đặt Tô Nhu xuống sau đó cút đi”, giám đốc Lý nhả ra một ngụm khói.
“Tránh ra”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm giống như không hề nghe thấy lời nói của giám đốc Lý.
“Không đủ à?”, giám đốc Lý chau mày, viết thêm: “Hai triệu tệ, đủ rồi chứ?”
“Tránh ra?”, Lâm Chính vẫn lặp lại câu nói cũ.
“Lâm Chính, anh đừng có không biết điều như thế! Anh thật sự muốn đấu với tôi đấy à?”, giám đốc Lý mất kiên nhẫn, khuôn mặt tối đi nhiều.
Những người bên cạnh cũng cảm thấy tức giận.
“Ý gì vậy, không lấy tiền à?”
“Cũng không coi lại bản thân là loại người nào.
Anh cũng chỉ là loại ăn nhờ ở đợ thôi mà.
Giờ giám đốc Lý đưa cho hai triệu tệ mà còn không hài lòng? Anh giữ vợ mình làm gì? Có được động vào đâu mà giữ? Có tiền muốn gì mà chẳng được, không ngon hơn sao?”
“Chuẩn! Vợ anh có khác gì góa phụ không? Ba năm là đủ rồi, còn định để vợ anh như vậy đến bao giờ? Vợ anh đẹp vậy, anh không xứng.
Giám đốc Lý và cô ấy mới là trời sinh một cặp.
Đồ bỏ đi – anh phải rõ sự thực này chứ”.
“Tự coi lại mình đi”.
Đám đông nhạo báng, la mắng, chỉ trỏ Lâm Chính.
Sự nhẫn nại của Lâm Chính đã đạt tới cực hạn.
Đương nhiên, giám đốc Lý lúc này cũng thế.
Anh ta gật đầu với người bên cạnh, người này hiểu ý vội chạy ra ngoài.
Sau đó người này lại quay lại.
“Sao rồi?”
“Yên tâm, ai mà không dám nể mặt giám đốc Lý chứ.
Nếu thằng nhãi này hôm nay mà muốn đối đầu với anh thì hắn sẽ được khiêng ra khỏi khách sạn chứ không phải đi bằng hai chân nữa”, người kia cười nói.
Mọi người nghe thấy vậy thì hai mắt trố tròn.
Mối quan hệ của giám đốc Lý cũng rộng quá, đến cả Nam Thành mà cũng có người quen.
“Ha ha, anh nghe thấy chưa? Giám đốc Lý mà muốn đối phó với anh thì đâu cần ra tay, sẽ có người xử lý anh thôi”, cô gái ở bên cạnh mỉm cười.
“Vậy sao?”, Lâm Chính đanh mắt, lạnh lùng nói: “Vậy tôi muốn xem xem rốt cuộc ai có khả năng khiến tôi bị khiêng ra khỏi khách sạn này đấy”.
“Tôi, đủ khả năng không?”, lúc này, một giọng nói lẫm liệt vang lên.
Lâm Chính quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mập mạp, để râu đang bước tới.
Người này mặc lễ phục màu đen.
Cơ thể kệch cỡm thật không hợp bộ đồ chút nào.
Phía sau người này có hai người khác, nhưng có vẽ không phải người của khách sạn.
Kẻ này xuất hiện, đám nam nữ hai mắt sáng lên, liên tục hò reo.
“Anh Phác”.
“Ồ, không ngờ anh Phác cũng ở đây à.
Lâu quá không gặp”.
“Đã lâu không gặp, anh Phác”.
Những người này có vẻ đều nhận ra người đàn ông, ai cũng vui vẻ chào hỏi.
Chỉ có một cô gái trông còn khá trẻ là tỏ ra hoang mang bèn hỏi nhỏ người bên cạnh: “Chị Thải, anh Phác là ai vậy?”
“Đến anh Phác mà cô cũng không biết à? Đã nghe về công ty thương mại Long Phong bao giờ chưa? Anh Phác này chính là trục cột của công ty đó đấy”, chị Thải bên cạnh giải thích.
“Công ty thương mại Long Phong sao?”, cô gái sững sờ, đột nhiên nhận ra điều gì đó bèn tái mặt: “Lẽ nào…”
“Suỵt! Biết là được rồi.
Có những chuyện không nên nói linh tinh.
Nếu mà gây sự thì sẽ chịu thiệt đấy”, chị Thải vội vàng nói.
Cô gái tái mặt, lập tức im bặt.
“Anh Phác, sao lại đích thân tới đây thế?”, giám đốc Lý vội vàng đứng dậy, mỉm cười nói.
“Người anh em, anh tới địa bàn của tôi chẳng lẽ tôi lại không tới gặp được một chuyến? Sao? Gặp phiền phức à? Tôi giúp anh dàn xếp?”, người đàn ông tên anh Phác thản nhiên nói.
Trong lúc nói, hắn còn liếc nhìn Lâm Chính với vẻ ý vị.
“Ha ha anh Phác nói đùa rồi, ở đây vẫn không nên làm loạn thì tốt hơn.
Nếu mà gây rắc rối cho anh thì tôi cũng thấy khó chịu”, giám đốc Lý cười ha ha.
“Yên tâm, chỉ là đối phó với đám chó hoang mèo hoang thôi mà, không gây ảnh hưởng gì”, anh Phác điềm đạm nói.
“Có lời nói này của người anh em thì tôi thấy yên tâm rồi”.
Giám đốc Lý mỉm cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Sao, Lâm Chính, chúng ta còn tiếp tục không? Chắc anh cũng nghe thấy anh Phác nói rồi nhỉ? Còn làm loạn là không tốt đâu đâu”.
“Có lẽ là sẽ không tốt với anh, còn với tôi…chẳng ảnh hưởng gì”, Lâm Chính lắc đầu.
Anh Phác chau mày.
“Cái gì? Giờ là lúc nào rồi mà còn già mồm thế?”, một người đàn ông tức giận nói.
Giám đốc Lý không cười nổi nữa.
“Người anh em, chuyện này để tôi xử lý, mọi người ngồi xuống uống tiếp đi?”, anh Phác có vẻ đã mất kiên nhẫn bèn gằn giọng.
“Được, người anh em.
Chuyện này tôi nhớ rồi.
Rảnh thì tới chỗ tôi uống trà nhé”, giám đốc Lý gật đầu
Anh Phác cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng lên tiếng với Lâm Chính: “Đi thôi người anh em, chúng ta ra ngoài”.
“Anh chắc là muốn ra ngoài với tôi chứ”, Lâm Chính thản nhiên hỏi lại.
“Sao? Còn muốn tôi khiêng ra nữa à?”, anh Phác chau mày.
Lâm Chính không nói gì, chỉ ôm Tô Nhu đi cùng.
“Đặt người xuống”, giám đốc Lý quát lên.
“Người anh em, không có gì đâu, lát nữa tôi sẽ mang người quay lại”, anh Phác thản nhiên nói.
“OK”, giám đốc Lý gật đầu.
Một nhóm người đi ra ngoài.
Lúc này ở trong phòng khách tầng hai, có người đang đứng bên cửa sổ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa diễn ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...