“Không sao, không sao…”, anh Lý tỏ ra không bận tâm, vẫn cười hiền hòa, thế nhưng đôi mắt anh ta đã ánh lên vẻ lạnh giá.
“Nào nào nào, ngồi đi.
Đều là bạn cả, đừng khách sáo?”, anh Lý tươi cười nói.
“Cảm ơn”, Tô Nhu mỉm cười gật đầu, cùng Lâm Chính ngồi xuống.
“Giám đốc Lý, đây là cô Tô Nhu phải không? Đúng là như anh nói, thật đẹp”, một người đàn ông tầm 30 tuổi nhìn Tô Nhu, mỉm cười.
Nụ cười của anh ta có phần mờ ám.
“Danh tiếng của chủ tịch Tô mà mọi người còn không biết sao? Là viên ngọc của Giang Thành đấy, là nữ thần của vô số đàn ông trong thành phố nữa cơ, cô ấy nổi tiếng lắm”, một cô gái trang điểm đậm nói bằng giọng điệu có phần kỳ quái.
“Chẳng trách giám đốc Lý của chúng ta lại điên đảo như vậy.
Nhưng nói đi phải nói lại sao chủ tịch Tô lại nổi tiếng thế nhỉ?”, một cô gái cười hi hi hỏi lại.
Câu nói này khiến sắc mặt Tô Nhu trở nên mất tự nhiên.
Quả nhiên, cô gái trang điểm đậm bèn nhếch môi, mỉm cười: “Cô không biết à, chủ tịch Nhu từng kết hôn rồi”.
“Cái gì? Kết hôn rồi sao? Rõ ràng cô ấy còn trẻ vậy cơ mà, tôi còn tưởng là giám đốc Lý sẽ có cơ hội cơ”, người phụ nữ tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ai nói là giám đốc Lý không có cơ hội chứ.
Mặc dù chủ tịch Tô đã kết hôn nhưng chồng cô ấy là một kẻ ăn bám.
Chủ tịch Tô đã kết hôn nhiều năm rồi nhưng đến cả tay cũng chưa để ai động vào.
Giám đốc Lý vẫn có cơ hội”.
“Thật sao? Còn có chuyện đó nữa à?”
“Chứ sao?”
“Ha ha, trên đời còn có người đàn ông vô dụng như vậy sao?”
“Buồn cười chết mất.
Có một người đẹp như vậy mà tay cũng không được cầm.
Chủ tịch Tô, chồng của cô không phải là “bóng” đấy chứ?
“Cô đang kỳ thị người đồng tính đấy à? Nếu như là đồng tính thì sao có thể không cả chạm tay chứ? Tôi thấy là kẻ vô dụng thì có!”
Nam nữ có mặt nhao nhao bàn tán.
Tô Nhu không nói gì, chỉ im lặng nhìn những người này.
Cô siết chặt nắm đấm.
“Ngại quá chủ tịch Tô, mọi người đều nói đùa thôi, không có ý gì đâu”, người phụ nữ trang điểm đậm mỉm cười, tỏ ý xin lỗi Tô Nhu.
“Không có gì…”, Tô Nhu lắc đầu mỉm cười.
“Nhưng nói gì thì nói, chủ tịch Tô, người bên cạnh cô này là ai vậy?", cô gái trước đó lên tiếng nhìn về phía Lâm Chính.
Rõ ràng cô ta biết mà cố tình còn hỏi.
Vì cô ta muốn sỉ nhục Lâm Chính.
Tô Nhu cảm thấy khó xử.
Lâm Chính thì không buồn quan tâm.
Anh chỉ rót cho mình một ly rượu vang, khẽ lắc nhẹ và nho nhã đưa lên uống: “Tôi chính là người chồng vô dụng của Tô Nhu mà mọi người vừa nhắc tới đấy”.
Dứt lời, đám đông bật cười ha ha.
“Xin lỗi nhé, anh Lâm, tội thật sự không biết là anh lại xuất hiện ở nơi như thế này.
Thật xin lỗi, ha ha…”, cô gái ôm bụng cười.
Rõ ràng là lời xin lỗi không hề có thành ý mà chỉ toàn sự chế nhạo.
Sắc mặt Tô Nhu trông vô cùng khó coi nhưng nếu cứ so đo với đám người này thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Những năm qua cô đã quen rồi.
Cô bèn đổi chủ đề, quay qua giám đốc Lý: “Giám đốc Lý, chúng ta bàn chuyện về hạng mục thôi.
Công ty của chúng ta và tập đoàn Dương Hoa mới hợp tác một hạng mục lớn, tín nhiệm và chất lượng không thành vấn đề.
Nếu anh lựa chọn công ty chúng tôi, chắc chắc sẽ không để anh thất vọng.
Việc hợp tác trong tương lai sẽ ngày càng nhiều hơn.
Nếu anh không ngại thì tôi có thể giới thiệu vài hạng mục chủ lực của công ty chúng tôi…”
“Tô Nhu, không vội mà”.
Tô Nhu còn chưa nói xong thì anh Lý đã cắt lời.
Cô khựng người.
Anh Lý rót đầy ba ly rượu rồi đẩy tất cả tới trước mặt Tô Nhu.
Anh ta mỉm cười: “Tô Nhu, tôi tin thực lực của công ty cô.
Có thể hợp tác với Dương Hoa thì chúng tôi không còn gì phải nghi ngờ.
Nhưng mà thực lực thôi thì không đủ, còn cần cả thành ý nữa.
Tôi phải xem thành ý của công ty cô thế nào”.
Mặc dù nói rất khéo nhưng chỉ cần là người có đầu óc bình thường cũng có thể hiểu ý của anh ta là gì.
Tô Nhu thông minh như vậy, đương nhiên hiểu ngay.
Cô cười lúng túng: “Giám đốc Lý, tôi không biết uống nhiều.
Nếu như anh muốn tìm người uống cùng thì tôi có thể mời người ở bộ phận đối ngoại tới”
“Người ở bộ phận đối ngoại sao? Vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ? Huống hồ tôi nói rồi, tôi chỉ cần thành ý chứ không phải tửu lượng.
Cô còn không hiểu ý của tôi sao?”, giám đốc Lý cảm thấy không vui.
“Cô Tô, uống đi, giám đốc Lý đã nói rõ như vậy rồi”.
“Cô sợ gì chứ.
Chồng cô ở đây, nếu cô uống say thì chồng cô đưa cô về thôi”.
“Hơn nữa đây là rượu vang, nồng độ thấp, uống một hai ly không say được đâu”.
Mọi người lập tức phụ họa.
Thế nhưng sắc mặt Tô Nhu vẫn trông khó coi vô cùng.
Dù sao thì…cô căn bản không biết uống rượu.
Tô Nhu nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ thản nhiên nói: “Em muốn uống thì cứ uống.
Họ nói đúng, nếu em say thì anh đưa em về”.
Tô Nhu chần chừ, nhưng nghĩ tới tương lai của công ty thế là cô bặm môi, nâng ly lên uống cạn.
“Được lắm”.
Mọi người hô vang.
Mới uống một ly mà khuôn mặt Tô Nhu đã đỏ bừng bừng trông vô cùng dễ thương khiến mấy người đàn ông nhìn mà mê mẩn.
Nhưng cô không hề dừng lại.
Mặc dù không biết uống nhưng cô cũng hiểu một điều rằng thứ như rượu nếu như để lâu thì sẽ không thể uống được nữa.
Thế nên cô nhân lúc này uống cạn hai ly còn lại.
Tay cô run run đặt ly rượu xuống, thở gấp, đôi mắt mơ màng, khuôn mặt thì đỏ bừng giống như mất hồn.
Dù là mấy cô gái thì cũng bị thu hút bởi trạng thái lúc này của Tô Nhu, họ trợn tròn mắt.
Giám đốc Lý cũng vậy.
Anh ta siết nắm tay, nhìn chăm chăm cô bằng ánh mắt thèm thuồng đầy d*c vọng.
“Giám đốc Lý…giờ đã hài lòng chưa?”, Tô Nhu nói không được rõ ràng cho lắm.
“Quả nhiên là không khiến người khác phải thất vọng.
Khâm phục”, anh Lý gật đầu hài lòng: “Tôi thấy chúng ta có thể bàn về hạng mục hợp tác được rồi”.
“Được….Được”, Tô Nhu trông vô cùng hào hứng, đầu cô ong ong, cơ thể như sắp bị rút sạch sức lực tới nơi.
“Tô Nhu, về nghỉ ngơi thôi”, Lâm Chính đứng dậy nói.
“Muộn chút mà…”, Tô Nhu vừa nói vừa như muốn ngã xuống, nhưng Lâm Chính đã đỡ lấy cô.
“Có vẻ như cô ấy say rồi.
Các vị, tôi đưa vợ về trước.
Thất lẽ rồi”, Lâm Chính nói xong định dìu Tô Nhu rời đi.
Nhưng đúng lúc này một người đàn ông đột nhiên đứng dậy ghì vai anh xuống.
“Sao thế?”, Lâm Chính chau mày.
“Người anh em, anh ở đây chơi cho đã, còn Tô Nhu…thì để giám đốc Lý đưa về đi”, người đàn ông nheo mắt cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...