Điện thoại tắt máy, Lâm Chính cảm giác như đầu sắp nổ tung.
Anh lao ra khỏi phòng thuốc, vội đi tới công ty Duyệt Nhan
“Thầy đi đâu vậy?”, Tần Bách Tùng gọi với theo.
Thế nhưng Lâm Chính đã đi xa lắm rồi.
“Hỏng rồi, chắc chắn là xảy ra chuyện”, Tần Bách Tùng vội vàng gọi điện thoại cho Mã Hải.
Lâm Chính ngồi vào trong xe, đạp chân ga lao vọt đi.
Tô Nhu bị người khác khống chế rồi.
Rốt cuộc là ai chứ? Tại sao lại khống chế cô ấy? Lẽ nào…để báo thù thần Y Lâm sao? Khuôn mặt Lâm Chính tối sầm, đôi mắt hằm hằm sát ý.
Ai cũng có điểm yếu.
Mà điểm yếu của Lâm Chính chính là người thân của anh.
Anh thà chịu ngàn dao vạn kiếm cũng không hề muốn người thân của mình bị thương.
Đợi khi tới nơi thì anh mới thấy toàn bộ người của công ty đều tập trung ngoài cửa.
Ai nấy đều run rẩy sợ hãi, không dám bước lên.
“Là anh Lâm phải không?”
“Anh Lâm tới rồi”.
“Anh Lâm, chủ tịch Lâm bị uy hiếp rồi, còn cả cô Tiểu Tây nữa.
Bọn họ đều đang ở trong phòng làm việc, giờ chúng ta phải làm sao?”, một cô gái sợ tới mức tái mét mặt chạy tới nói với Lâm Chính.
“Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng…cảnh sát vẫn chưa tới…”, cô gái run rẩy.
Lâm Chính bèn lao thẳng lên tầng.
Rầm.
Cánh cửa bị anh đạp bung.
Trong phòng, Tô Nhu đang ngồi ở ghế giám đốc, trông cô còn nguyên vẹn, chỉ có điều đang run rẩy.
Cô thư ký cũng ở ngay bên cạnh.
Hai cô gái không dám nhúc nhích.
Bởi vì trước mặt họ là một người đàn ông trông vô cùng dữ tợn.
Người này đeo kính đen, đang hút xìa gà.
Bụng ông ta nhấp nhô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, gã này có súng.
Bên trên bàn là một con dao sáng loáng.
Nhìn thấy con dao này, hai cô gái nào dám làm loạn.
“Lâm Chính?”
Thấy anh bước vào, Tô Nhu bèn kêu lên.
Người đàn ông đầu trọc cảm thấy bất ngờ: “Cậu là ai?”
Lâm Chính vẫn chưa lấy lại vẻ ngoài của thần y Lâm nên đương nhiên người đàn ông không biết anh là ai.
“Tôi là chồng của cô ấy? Ông định làm gì vợ tôi?”, Lâm Chính trầm giọng
“Cậu là chồng của cô ta?”, người đàn ông đầu trọc cười lạnh lùng: “Ông đây có gọi cậu đến đâu? Ông đợi thần y Lâm.
Ai chẳng biết thần y Lâm có ý tứ với cô đây.
Cậu không liên quan thì mau cút đi”.
“Tôi chính là thần y Lâm?”, Lâm Chính gằn giọng.
Tình thế cấp bách, anh cũng không còn quan tâm được quá nhiều thứ, chỉ cứ thế nói thẳng.
“Cậu?”, gã đầu trọc sững sờ, liếc nhìn Lâm Chính: “Thật hay giả?”
“Ông xem điện thoại của ông đi?”, Lâm Chính gọi điện thoại cho gã đầu trọc.
Điện thoại của gã đầu trọc lập tức đổ chuông.
Ông ta liếc nhìn, hai mắt sáng lên.
“Tôi không biết ông là ai, tìm tôi có việc gì nhưng tôi hi vọng ông thả vợ tôi ra! Cô ấy vô tội”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Hừ, muốn tôi thả cô ta cũng được.
Cậu tới đây, thay cô ta làm con tin! Tôi sẽ thả cô ta ra”, người đàn ông nheo mắt cười.
“Được”, Lâm Chính đáp lại không chút do dự.
“Đừng”.
Tô Nhu kêu lên.
Hai mắt cô gái rưng rưng nhìn Lâm Chính, khuôn mặt thì tái mét.
“Anh tới làm gì, mau đi đi.
Ở đây không liên quan gì tới anh hết”, Tô Nhu đau đớn kêu lên.
“Em là vợ của anh, sao anh có thể không cứu chứ?”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
Tô Nhu run rẩy, đôi mắt thất thần nhìn Lâm Chính.
“Ôi, còn diễn cảnh sinh ly tử biệt trước mặt tôi à? Đáng tiếc là ông không bị lọt hố đâu.
Mau tới đây, nếu không thì ông sẽ xử lý vợ cậu đấy”, gã đầu trọc tức giận nói.
“Ông đừng có làm càn”, Lâm Chính trầm giọng, bước về phía người đàn ông.
“Cô gái, ông vốn định chơi thêm xíu nhưng mà thời gian gấp rút quá.
Có điều cô đừng lo, lần sau chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội”, gã đầu trọc liếc nhìn Tô Nhu, li3m môi và cười ha ha.
Ông ta không hề biết rằng ở cái thành phố chật hẹp này lại có một mỹ nữ đẹp như thế.
Chỉ có điều ở đây không dễ hành động nên ông ta mới không động vào Tô Nhu.
“Chủ tịch, chúng ta đi thôi”, Tiểu Tây thấy Lâm Chính đổi con tin thì vui lắm, vội vàng kéo tay Tô Nhu.
“Tôi không đi! Anh ấy không phải thần y Lâm.
Anh ấy ở lại sẽ chết mất”, Tô Nhu đau đớn nói.
“Nhưng mà…”Tiểu Tây không biết phải giải thích thế nào.
Gã đầu trọc nghe Tô Nhu nói vậy thì tối mắt: “Cái gì, cậu ta không phải thần y Lâm?"
“Đúng vậy, anh ấy không phải thần y Lâm.
Anh ấy là chồng tôi – Lâm Chính, là một kẻ không có việc làm, cả Giang Thành này ai cũng biết.
Anh ấy đang giả danh là thần y Lâm mà thôi”, Tô Nhu kêu lên.
Gã đầu trọc nghe thấy vậy thì tái mặt: ‘Mẹ kiếp cậu dám chơi tôi à?”
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên bước tới trước, cầm tay Tô Nhu đẩy cô ra khỏi cửa, sau đó quay lại nhìn gã đàn ông.
Một giây sau, gã đàn ông đã rút súng ra, chĩa thẳng vào Lâm Chính.
Anh đứng bất động.
“Lâm Chính”, Tô Nhu đứng ngoài cửa hét lên định lao tới.
Thế nhưng Tiểu Tây đã giữ tay cô lại.
“Mau đi đi, anh không sao, đi!”, Lâm Chính hét lên.
“Không?”, Tô Nhu đẩy Tiểu Tây ra, điên cuồng lao về phía anh.
Đúng lúc này, cảnh sát ập vào, kéo Tô Nhu và cô thư ký ra ngoài.
Gã đầu trọc thấy vậy vội vàng lao lên siết cổ Lâm Chính, tay còn lại dí súng vào đầu anh và chửi lớn.
“Mẹ nó, ông đây đã cảnh cáo là không được báo cảnh sát.
Các người dám lừa ông à?”
“Ông đã bị bao vây rồi, tôi khuyên ông mau thả con tin, bước ra đầu hàng.
Nếu không, chúng tôi sẽ không khách khí đâu”, giọng nói của cảnh sát vang lên.
“Đừng nói nhảm, toàn bộ rút ra khỏi toàn nhà, sau đó đưa thần y Lâm tới đây.
Nếu không, ông sẽ cho thằng này nổ tung đấy”, gã đàn ông đầu trọc hét lên.
“Ông đừng kích động, chúng tôi sẽ lập tức rút đi.
Nhưng hi vọng ông suy nghĩ cho kỹ.
Nếu như ông làm hại con tin thì sẽ không thể nào cứu vãn được nữa”, người cảnh sát tiếp tục thương lượng với gã đầu trọc.
Thế nhưng rõ ràng là không có tác dụng gì.
Bất lực, cảnh sát đành phải lùi ra ngoài.
Đồng thời, điện thoại của Mã Hải cũng đổ chuông.
Một lượng lớn cảnh sát âm thầm áp sát tòa nhà, sẵn sàng đợi lệnh…Lâm Chính lẳng lặng đóng cửa lại.
Mặt anh không hề hiện lên biểu cảm gì.
“Mẹ kiếp, quá đen!”, gã đàn ông tức giận.
“Ông không thoát được đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Liên quan gì tới cậu.
Mẹ kiếp chán sống à? Đồ chó má này, dám lừa ông, để cho mày chết luôn”.
Gã đàn ông điên cuồng chửi bới, sau đó đấm vào bụng Lâm Chính, định dạy cho anh bài học vì không biết trời cao đất dày là gì.
Bụp.
Âm thanh nặng nề vang lên.
Nắm đấm đầy sức mạnh ráng xuống bụng anh.
Nhưng Lâm Chính dường như chẳng hề hấn gì.
“Cái gì?”
Gã đầu trọc sững sờ.
Lâm Chính chỉ khẽ quay đầu lại, nhìn ông ta bằng vẻ vô cảm: Tôi không hề lừa ông! Tôi…chính là thần y Lâm!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...