Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Thần y Lâm đã lấy được Kỳ Dược Phòng rồi sao? Rất nhiều người của Kỳ Dược Phòng vẫn còn đang hoang mang, cảm giác như mình đang nằm mơ. 
Thế nhưng phòng chủ đang nằm bất động ra đất thì không thể là giả được.

Phùng Thạch đứng ngây như trời trồng.

Giảng sư Chu, giảng sư Đường trố tròn mắt.

Giảng tư Tư Đồ thì thở dài lắc đầu.

Đám học sinh thiên tài thì đã đứng ngây như phỗng từ lâu… 
“Phùng Thạch, mau đi làm nghi thức bàn giao đi”, Lâm Chín lấy huyết thứ ra, bình tĩnh nói. 
“Thần y Lâm.

Cậu…hại phòng chủ…mà còn muốn chiếm luôn cả Kỳ Dược Phòng sao? Thật vô lý…”, Phùng Thạch run rẩy, chỉ tay vào Lâm Chính và quát lớn. 
Người của Kỳ Dược Phòng có thể thần phục Lâm Chính nhưng ông ta thì không.

Bởi vì ông ta đã nhiều lần đối đầu với Huyền Y Phái.

Hơn nữa lần này người đưa ra chủ ý phá hủy Huyền Y Phái chính là ông ta, nếu như Lâm Chính mà truy cứu thì ông ta xong đời.

Vì vậy Phùng Thạch chỉ có duy nhất một con đường có thể đi.

Đó là bất phục thần y Lâm. 
Dứt lời, Lâm Chính bước tới trước.

Phùng Thạch giật mình. 
“Cậu định làm gì?” 
Bốp! Lâm Chính tát thẳng vào mặt Phùng Thạch.

Mặt Phùng Thạch lật qua một bên, ông ta ôm má, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh hoàng. 
“Cậu dám đánh tôi?” 

“Tôi là phòng chủ của Kỳ Dược Phòng, sao lại không có quyền đánh ông? Ông là cái thá gì?”, Lâm Chính thản nhiên nói. 
“Cậu…cậu…Tên họ Lâm này, tôi nói cho cậu biết.

Cho dù cậu có dùng thủ đoạn này để chiếm Kỳ Dược Phòng thì chúng tôi cũng không chấp nhận.

Phùng Thạch tôi hôm nay dù có chết ở đây, cũng không bao giờ nhận cậu là phòng chủ! Cậu đừng hòng!", Phùng Thạch tức tới mức bại hoại, hét lên. 
“Nói hay lắm.

Thần y Lâm, thủ đoạn của anh có phải là hơi quá đáng không? Phó phòng chủ dù dì cũng là người quản lý của chúng tôi, dù có thể nào thì địa vị của ông ấy vẫn thế.

Tại sao anh lại ép người quá đáng như vậy?”, lúc này, một học sinh đứng ra. 
Những người quen với học sinh này đều nhận ra đây là đệ tử của Phùng Thạch, vào lúc then chốt như thế này đương nhiên là phải đứng ra nói đỡ cho ông ta. 
“Cậu có gì không hài lòng với tôi à?”, Lâm Chính nhìn người học sinh này, thản nhiên hỏi. 
“Đương nhiên rồi.

Tôi cảm thấy chuyện của phòng chủ vẫn có thể thương lượng được.

Hơn nữa hành động của anh quá độc ác.

Phòng chủ Diêu và anh đấu dược thuật, thế nhưng anh lại khiến ông ta bại liệt.

Anh không cảm thấy quá độc ác sao? Anh làm như vậy sẽ khiến người ta không phục”, người này hừ giọng.

Dứt lời, những người đứng sau đồng loạt đứng ra. 
“Nói đúng.

Tóm lại là không phục!” 
“Thần y Lâm, anh cũng tàn nhẫn quá”. 
“Đối xử với phòng thủ đã như vậy thì đối xử với chúng tôi sẽ thế nào? Nếu anh trở thành phòng chủ thì chúng tôi còn sống yên ổn được không?” 
“Chúng tôi ủng hộ phó phòng chủ”. 
“Nếu phòng chủ là người tàn ác như anh ta thì tôi thà rời khỏi Kỳ Dược Phòng còn hơn”. 
“Đúng vậy, tôi cũng sẽ rời đi”. 
“Tôi cũng thế’. 
“Cả tôi nữa”. 
Những học sinh của Phùng Thạch đều đứng ra nói lên thái độ của mình.

Những người của Huyền Y Phái đang vui mừng cũng phải sững người.

Đây là ép nhau mà. 
“Các người định làm gì? Định lật mặt à?” 
“Đấu dược thua thì phải chấp nhận.

Huống hồ còn có huyết thư ở đây.

Nếu các người không nhận thì chúng ta cùng chơi với nhau cho tới cùng”. 
Có người chửi rủa.

Lâm Chính chỉ đưa tay lên ra hiệu cho đám đông im lặng.

Lúc này mọi người mới không nói gì nữa.

Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm những người đứng sau Phùng Thạch.

Sau đó nhìn những giảng sư và học sinh của Huyền Y Phái.


Anh im lặng rồi lớn tiếng: “Còn ai muốn rời khỏi Kỳ Dược Phòng nữa?” 
Dứt lời, mọi người nhìn nhau, tỏ ra do dự.

Thế nhưng vẫn có một bộ phận tỏ thái độ, đứng về sau Phùng Thạch, thể hiện quyết tâm của mình.

Có người đứng ra, thế là dần dần có những người đi theo. 
Thậm chí đến cả Đặng Cường – một trong những thiên tài cũng đứng về phía ông ta.

Rõ ràng là so với thần y Lâm họ thân thiết với Phùng Thạch hơn. 
Phùng Thạch tỏ ra đắc ý lắm.

Ông ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạo mạn, lạnh lùng cười: “Người họ Lâm kia, đã nhìn thấy chưa? Mặc dù cậu chiếm Kỳ Dược Phòng nhưng không thể chiếm được trái tim của những người Kỳ Dược Phòng.

Mọi người nghiêng về tôi, nghiên về phòng chủ Diêu.

Dù thủ đoạn của cậu có tuyệt tình tới mức nào thì có tác dụng gì chứ? Công bằng nằm ở lòng người”. 
Ông ta vô cùng đắc ý.

Cả đời này có lẽ chưa bao giờ ông ta cảm thấy đắc y như lúc này.

Bởi vì ông ta phát hiện ra mình còn mạnh hơn cả phòng chủ Diêu.

Ít nhất là lúc này ông ta đã thắng, đã chèn ép được Lâm Chính. 
Lâm Chính không nói gì.

Khoảng ba, bốn giây sau anh ngẩng đầu. 
“Nhưng tôi tới Kỳ Dược Phòng không phải vì các người mà”, Lâm Chính nhìn Phùng Thạch.

Dứt lời, toàn bộ đám người Phùng Thạch sững sờ. 
“Ý của cậu là gì?” 
“Rất đơn giản”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Người nào không muốn ở Kỳ Dược Phòng thì có thể thu dọn rồi rời đi, tôi chắc chắn sẽ không níu giữ.

Từ đầu tới cuối tôi chưa bao giờ quan tâm tới các người.

Thứ mà tôi quan tâm chỉ có Kỳ Dược Phòng, nói thẳng ra là thuốc trong Kỳ Dược Phòng.

Chỉ vậy thôi”. 
“Cái gì?” 
Đám đông bùng nổ.


Tất cả đều như muốn phát điên. 
“Cậu…cậu coi thường bọn tôi tới thế sao?” 
“Thần y Lâm, cậu…quá đáng rồi đấy”. 
“Cậu biết chúng tôi là ai không? Không có chúng tôi, Kỳ Dược Phòng không thể nào phát triển tiếp được”. 
“Đúng là không coi ai ra gì”. 
Đám đông tức run, mặt đỏ bừng bừng.

Lâm Chính coi như không nghe thấy.

Anh chỉ phất tay.

Người của Huyền Y Phái đang đứng ở cửa lập tức tách ra nhường đường.

Anh điềm đạm nói: “Người nào muốn đi thì cửa ở bên đó, khỏi tiễn”. 
“Tên họ Lâm kia” 
Phùng Thạch gào lên, hai mắt đỏ rực.

Ông ta không khác gì một con thú hoang gào rú: “Cậu có biết đây đều là trụ cột, là đội quân tinh nhuệ của Kỳ Dược Phòng không.

Không có bọn họ thì Kỳ Dược Phòng còn không bằng một tiệm thuốc nhỏ nữa.

Cậu muốn phá hủy Kỳ Dược Phòng sao?” 
“Phá hủy?” 
Lâm Chính hừ giọng: “Ông thấy Kỳ Dược Phòng xứng để tôi phá hủy không? Tôi có thể tạo ra Huyền Y Phái, lẽ nào tôi lại không tạo ra được Kỳ Dược Phòng thứ hai à? Huống hồ, các người tới Kỳ Dược Phòng làm gì? Có thể là các người tới học nhưng phần lớn là mưu sinh, kiếm tiền mà thôi.

Một Kỳ Dược Phòng như vậy mà bị phá hủy thì có gì đáng tiếc? Hơn nữa dược thuật của tôi còn mạnh hơn cả Diêu Triệu Bân.

Dù hôm nay Kỳ Dược Phòng chỉ còn cái vỏ không thì tôi vẫn có thể khiến nó tỏa sáng trở lại, thậm chí còn giúp nó bước tới một tầm cao mới với một quy mô lớn và vĩ đại hơn nhiều”. 
“Phùng Thạch, nói vậy thì ông thấy Kỳ Dược Phòng có xứng để tôi phá hủy không đây?” 
Lâm Chính nói xong, đám đông im bặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui