Dứt lời, tất cả đám đông đều thất kinh.
Huyết thư sao?
Cả đám trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Kể cả Kỳ Dược Phòng và Huyền Y Phái.
Có lẽ không ai ngờ rằng Lâm Chính còn có thủ đoạn như vậy dành cho phòng chủ của Kỳ Dược Phòng.
Người của Kỳ Dược Phòng nhìn bức thư trong tay Lâm Chính, tất cả đều bần thần.
Chỉ có phòng chủ là vô cùng bình tĩnh.
Ông ta liếc nhìn huyết thư, tiếp tục lắc đầu: “Thần y Lâm, huyết thư thần thánh như vậy mà cậu xem như trò đùa ấy.
Chẳng có chút tôn trọng nào cả.
Huống hồ trước đó tôi hẹn chiến đấu với cậu, cậu đã thất hứa, thậm chí còn không giao Hà Linh Hoa cho chúng tôi, giờ sao tôi phải chấp nhận huyết thư của cậu chứ?”
“Tôi không có Hà Linh Hoa”, Lâm Chính nói thẳng.
“Như vậy thì ai thèm bận tâm tới lời khiêu chiến của cậu? Ai coi trọng huyết thư của cậu? Nếu như cậu thua mà lại lật mặt thì phải làm sao? Người còn không tin lại đi tin một bức thư à? Thư gì thì cũng vô tác dụng mà thôi”, phòng chủ lắc đầu.
“Đúng vậy, ai tin anh chứ?”
“Có huyết thư thì đã làm sao? Mặt anh dày, anh lật mặt là xong”.
“Màn thách đấu này thật vô nghĩa”.
Đám học sinh của Kỳ Dược Phòng cũng hùa theo.
Đối diện với sự lăng mạ, Lâm Chính không hề phản bác mà ngược lại chỉ nghiêm túc nói: “Chuyện này đúng là do tôi sai”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng bật cười: “Thần y Lâm, cậu biết vậy là tốt.
Cậu đã không thực hiện đúng như lời thách đấu trước đó, không giao Hà Linh Hoa cho chúng tôi.
Vì vậy tôi cũng sẽ không chấp nhận lời thách đấu của cậu! Có điều tôi cũng sẽ cho cậu cơ hội.
Nếu như cậu không có Hà Linh Hoa thì giao tập đoàn Dương Hoa hoặc là Huyền Y Phái cũng được.
Tôi thấy chúng cũng tương đương với một bông Hà Linh Hoa đấy”.
“Cái gì?”, người của Huyền Y Phái kinh ngạc.
Đúng là được voi đòi hai bà Trưng mà.
Thế nhưng một giây sau một người đứng bên cạnh Lâm Chính đã gật đầu.
Người này bước tới, lấy ra một tập tài liệu và đặt lên.
“Đây là gì?”, phòng chủ hỏi với vẻ tò mò.
“Trong này toàn bộ là hợp đồng và giấy tờ thủ tục của tập đoàn Dương Hoa.
Chỉ cần phòng chủ ký tên thì sẽ có 54% cổ phần của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”
Người của Kỳ Dược Phòng nín thở.
Phòng chủ cũng tái mặt, nhìn Lâm Chính: “Thật sao?”
“Nếu ông chấp nhận huyết thư thì những thứ này sẽ là của ông”, Lâm Chính nói.
Phòng chủ nghe thấy vậy thì ý thức được việc mình cần phải đồng ý, thế là ông ta lại do dự.
“Thế nào, phòng chủ? Không dám sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Hừ, có gì mà không dám? Lẽ nào chúng tôi lại sợ cậu”, Phùng Thạch hừ giọng và cúi mình trước phòng chủ: “Phòng chủ, đây là cơ hội hiếm có khó tìm.
Nếu như chúng ta có thể kiểm soát được tập đoàn Dương Hoa thì dù là nhà Tư Mã cũng sẽ phải coi trọng chúng ta.
Chúng ta sẽ không còn bị bọn họ dắt mũi nữa”.
“Tôi biết, nhưng thần y Lâm cứ một mực đòi chấp nhận huyết thư thì tôi lo là cậu ta lại giở trò gì đó”, phòng chủ nói nhỏ.
“Phòng chủ sợ gì chứ? Có được Dương Hoa, chúng ta còn sợ ai nữa? Hơn nữa, tập đoàn Dương Hoa cũng đủ để cung ứng một lượng tài chính lớn cho chúng ta rồi.
Chúng ta cũng có máu mặt hơn trong đại hội.
Tới khi đó chúng ta sẽ có được rất nhiều lợi lạc, chắc chắn sẽ ngày càng lớn mạnh.
Các thế lực ở Yên Kinh cũng phải kiêng dè nữa.
Tới lúc đó chẳng còn gì phải lo nữa.
Phòng chủ, chúng ta chấp nhận đi”, Phùng Thạch khuyên bảo.
“Đúng vậy phòng chủ, chấp nhận đi”.
“Đây là cơ hội đấy!”
“Cơ hội một đi không trở lại đâu”, giảng sư Chu, giảng sư Đường, giảng sư Tư Đồ cũng hùa vào khuyên bảo.
Thậm chí đến cả Vương Băng Điệp, Tây Nhu Thiến, Đặng cường cũng nói theo.
Mắt ai cũng hừng hực, trông vô cùng mong đợi.
Bọn họ biết điều này có nghĩa là gì.
Đó là lợi lạc được dâng tới tận miệng chứ còn gì nữa.
Là cơ hội tốt để Kỳ Dược Phòng bật lên mà.
Đừng nói bọn họ mà ngay đến cả phòng chủ cũng dao động.
Phòng chủ suy nghĩ một lúc.
Một lúc sau ông ta nghiến răng, phất tay.
Giảng sư Chu ở bên cạnh chạy tới nhận lấy huyết thư và giấy tờ trong tay Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi chấp nhận khiêu chiến.
Khi nào chúng ta bắt đầu?”, phòng chủ trầm giọng hỏi.
“Bây giờ?”, lâm chính thản nhiên nói.
“Được, có điều…điều kiện của huyết thư lần này là gì? Nếu như cậu thua cậu đưa tôi những gì? Huyền Y Phái của cậu sao?”, phòng chủ nheo mắt hỏi.
“Nếu ông có hứng thú với Huyền Y Phái thì tôi có thể lấy ra đặt cược”, Lâm Chính gật đầu.
“Thầy Lâm”.
Người của Huyền Y Phái cuống cả lên.
Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì.
“Nếu như tôi thua thì sao?”, phòng chủ hỏi.
“Tôi muốn toàn bộ Kỳ Dược Phòng cũng như số cổ phần mà ông vừa có được từ Dương Hoa”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Khẩu khí lớn gớm.
Không ít người kinh hãi.
Phòng chủ chỉ bật cười: “Thần y Lâm, có phải là cậu đánh giá Huyền Y Phái của mình quá cao rồi không? Một học phái mới được thành lập mà có thể sánh bằng Kỳ Dược Phòng của tôi sao? Không đủ, ít quá!”
“Vậy à? Vậy thì để tôi thêm một ít nhé”.
Lâm Chính vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài và giơ lên.
Đám đông quay qua nhìn.
Một tấm lệnh bài bằng ngọc nạm vàng với hoa văn hình rồng phượng.
Viên ngọc ở giữa hoàn hảo, không tì vết.
Dưới ánh mặt trời, lệnh bài phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Đây là gì?”
Không ít người cảm thấy khó hiểu.
Phòng chủ bước tới vài bước, trợn tròn mắt nhìn tấm lệnh bài.
Một lúc sau, ông ta tái mặt.
Còn Phùng Thạch thì ngồi phịch xuống đất, run rẩy chỉ tấm lệnh bài: “Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là giả!”
“Phó phòng chủ có muốn giám định không, để xem thật hay giả?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Phùng Thạch há hốc miệng.
“Nếu tôi thắng thì tấm lệnh bài này cũng thuộc về tôi đúng không?”, phòng chủ hoàn hồn, lập tức hỏi lại.
“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy được, tôi chấp nhận thách thức của cậu.
Tôi sẽ lấy ra mọi thứ để đặt cược với Huyền Y Phái và tấm lệnh bài này”, phòng chủ hét lên, chắc như đinh đóng cột.
Phòng chủ điên rồi.
Người của Kỳ Dược Phòng nhìn phòng chủ bằng vẻ không dám tin.
Cả đám như hoa đá.
Bọn họ có thể nhìn thấy đôi mắt hừng hực lửa của phòng chủ.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Đó chính là đôi mắt đầy tham vọng.
Khi nói về Huyền Y Phái và Dương Hoa, phòng chủ còn chưa bao giờ lộ ra vẻ tham vọng như thế.
Rốt cuộc miếng lệnh bài này kinh khủng tới mức nào chứ? Đám đông không ngừng suy đoán.
“Nói đi, thần y Lâm! Chúng ta đấu gì đây?”, có vẻ phòng chủ đã mất kiên nhẫn.
“Dược thuật”, Lâm Chính nheo mắt, bình tĩnh nói ra hai từ.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ.
Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Ai cũng như hóa đá.
Hay có thể nói ai cũng trố mắt ra nhìn…Dược thuật sao?
Đây…chẳng phải là sở trường của Kỳ Dược Phòng thì là gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...