Đây là sự thực chứ không phải chỉ là lời nói ra uy.
Sóc Phương là trụ cột của nhà Tư Mã, là hạt giống và là hi vọng.
Nếu Sóc Phương xảy ra chuyện thì tất cả người nhà họ Mã sẽ phát điên lên mất và địa vị của họ ở Yên Kinh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhà Tư Mã muốn củng cố địa vị của gia tộc ở Yên Kinh thì cách duy nhất đó là phải hạ gục thần y Lâm để có thể trấn áp những kẻ đang dòm ngó.
Vì vậy đây không chỉ đơn giản là báo thù mà còn là con đường sống duy nhất của nhà Tư Mã.
“Như vậy à…”
Lâm Chính không vội động tới Sóc Phương mà rút một con dao từ người tên vệ sĩ ra, sau đó anh lấy bật lửa, bật lên hơ con dao.
Giống như đang khử trùng một cách đơn giản.
Tiếp theo anh xé áo, đâm thẳng con dao vào chỗ vết đạn ngay trước mặt Sóc Phương và lấy ra ba viên.
Máu tươi nhuốm đỏ con dao, ba viên đạn dính máu thịt trông vô cùng khủng khiếp.
Thế nhưng Lâm Chính đến cả chau mày cũng không có.
Sóc Phương trố tròn mắt.
Anh ta chưa từng thấy ai khủng khiếp như thế này.
“Sóc Phương, cảm ơn anh đã cho tôi một bài học, nói cho tôi biết rằng bất cứ khi nào cũng không được khinh suất.
Tôi nghe lời anh, nhưng có vẻ như lời của tôi anh không chịu nghe thì phải”, Lâm Chính mặc áo vào, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, lau con dao và ngồi xuống nói với Sóc Phương.
“Anh…anh nói cái gì cơ?”, Sóc Phương há hốc miệng hỏi.
“Tôi nói rồi, nếu như anh còn bị rơi vào tay tôi một lần nữa thì đừng trách tôi vô tình”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Câu nói của anh khiến Sóc Phương phải nín thở.
“Thần y Lâm, anh…anh muốn thế nào…”, Sóc Phương há hốc miệng, còn định nói thêm gì đó.
Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã lướt con dao ngay trước mặt anh ta.
Phụp! Âm thanh quỷ dị vang lên.
“Á!”
Sóc Phương thét lên, đường gân mạch ở cổ tay bị cắt đứt.
Lâm Chính lại vung dao.
Phụt! Kinh mạch ở chân cũng bị cắt đứt.
“Á!”, Lâm Chính vung dao một lần nữa.
Phụt.
Phụt
Trong nháy mắt, toàn bộ hệ thống kinh mạch trên người Sóc Phương đều bị cắt đứt.
Lâm Chính là một bác sĩ giỏi, anh biết rõ cấu tạo của các huyện vị, kinh mạch.
Lần này với tầm hơn mười nhát dao, Sóc Phương đã hoàn toàn bị tê liệt.
Anh ta trợn tròn mắt, há hốc miệng định nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Một lúc sau, cả cơ thể Sóc Phương nhuốm đỏ máu.
Lúc này, Lâm Chính mới dừng lại.
Sóc Phương của lúc này chỉ còn mỗi hơi thở thoi thóp.
Lâm Chính đứng bên cạnh nhìn anh ta bằng vẻ lạnh lùng và từ từ đứng dậy.
“Chắc anh, không trách tôi đấy chứ?”, Lâm Chính nói.
Sóc Phương không thể trả lời được nữa.
Lâm Chính nói với Smith đang hóa đá ở một góc: “Smith chỗ này giao lại cho anh đấy, nghe thấy chưa?"
“Hả…thầy…Lâm…tôi…tôi”, Smith giống như kẻ bị lắp.
Gã ôm đầu, thậm chí không dám nhìn Lâm Chính.
Lần này thì gã đã hiểu vì sao Anna lại sùng bái và tôn kính Lâm Chính như vậy rồi.
Bởi vì người này đúng là một gã điên.
So với gia tộc kia thì việc thích một gã điên có bình thường không nhỉ?
Lâm Chính đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại Smith đang đờ đẫn ở một góc.
Thế nhưng gã nào quan tâm tới những chuyện này, chỉ bần thần chạy đi.
Tiểu Cụ đã quay trở lại.
Thấy Lâm Chính không hề đuổi theo mình thì Tiểu Cụ lập tức gọi điện thoại cho gia tộc và lao vào.
“Thần y Lâm dừng tay…Tôi đã thông báo cho gia tộc rồi.
nếu như anh còn dám làm gì cậu chủ thì tôi đảm bảo anh sẽ sống không yên đâu”, Tiểu Cụ run rẩy hét lên.
Thế nhưng sau khi bước vào, không thấy Lâm Chính, hắn chỉ thấy Sóc Phương nằm giữa một đống máu.
“Cậu chủ”, Tiểu Cụ gào lên và lao tới.
Khi nhìn thấy tình hình thê thảm của cậu chủ thì Tiểu Cụ đã hoàn toàn hóa đá.
“Nhà Tư Mà xong rồi”, chú Trung đứng ngoài cửa từ bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó bèn lầm bầm.
“Chú Trung, cậu chủ…cậu ấy…”, Tiểu Cụ ôm Sóc Phương, khóc thảm thiết.
“Đừng nói nữa”, chú Trung bước vào, nhìn chăm chăm Sóc Phương và trầm giọng: “Lập tức gọi điện điều người tới, lẳng lặng đưa cậu chủ đi điều trị”.
“Vâng…chú Trung”.
“Ngoài ra, chuyện này không được phép nói cho bất kỳ ai.
Không được nói với bên ngoài là cậu chủ đã bị đánh bại, rõ chưa?”
“Không nói sao?”, Tiểu Cụ ngạc nhiên: “Chú Trung, giấy không gói được lửa đâu, chuyện này không thừa nhận có tác dụng gì chứ?”
“Đồ ngốc này”, chú Trung hừ giọng: “Dù thần y Lâm có đánh bại cậu chủ thì đã làm sao? Ở đây toàn là người của chúng ta, có ai bên ngoài nhìn thấy gì đâu.
Vậy thì nói gì mà chẳng được! Chúng ta nói thực ra thần y Lâm không hề đánh bại cậu chủ, hai bên hòa! Như vậy thì địa vị của cậu chủ vẫn còn.
Nhà Tư Mã cũng không phải chịu ảnh hưởng gì nhiều.
Như vậy chẳng phải sẽ tốt sao?”
“Nhưng mà…Thiên Kiêu Lệnh bị cướp mất rồi!”
“Chỉ có thể từ từ lấy lại thôi! Thần y Lâm đã làm vậy thì coi như đã tạo ra mối thù này.
Tôi sẽ lập tức báo cho gia chủ, mời người trong gia tộc lấy lại Thiên Kiêu Lệnh bằng mọi giá!"
“Điều này…thôi được”.
“Mau đưa cậu chủ về”.
“Vâng!”, chú Trung và Tiểu Cụ lập tức xử lý mọi việc.
Lúc này Lâm Chính đã vào nhà vệ sinh xử lý những vết máu trên người.
Sau đó anh chạy tới chợ gần nhất mua một bộ vest mới và tức tốc quay lại khách sạn.
Dù mấy vết thương do đạn tạo ra đã được xử lý nhưng lúc này cơ thể của anh vẫn khá yếu.
Mới đi được vài bước anh đã phải thở hổn hển rồi.
Khó khăn lắm mới tới được khách sạn, trời lúc này đã tối đen.
“Anh đi đâu vậy? Sao lâu thế? Thuốc đâu rồi?”
Tô Nhu mở cửa, trừng mắt hỏi Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình, lúc này mới nhớ ra là quên mua thuốc cho Tô Nhu…
“Anh…anh quên rồi”, Lâm Chính lắp bắp.
Dứt lời anh lập tức cảm thấy hối hận.
Lấy lý do gì thì không lấy, lại nói như thế.
Quả nhiên, Tô Nhu tái mặt, đanh mắt nhìn Lâm Chính: “Quên rồi, anh quên mua thuốc rồi, anh ở ngoài lâu như vậy là đi làm cái gì thế?”
Lâm Chính nín thở, đầu nhanh chóng quay vòng để tìm một lý do.
Đúng lúc này.
“Á…”
Tiếng kêu thất thanh vang lên.
Tô Nhu và Lâm Chính sợ hết hồn.
Cô thư ký bèn chỉ vào vùng bụng của Lâm Chính và run rẩy kêu lên: “Là máu…là máu”.
Tô Nhu cũng tái mặt.
Lâm Chính nhìn xuống với vẻ căng thẳng.
Hỏng rồi, lại bị thấm máu…
“Lâm Chính…anh sao thế?”, Tô Nhu run rẩy hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...