Sự cứng rắn của gã béo khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên, Tô Nhu cũng vô cùng kinh ngạc.
Chỉ là một va chạm nhỏ, không ai bị thương, cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao người này cứ một mực bắt Lâm Chính quỳ chứ?
Tô Nhu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này, gã béo đã bước tới, trừng mắt hỏi Lâm Chính: "Thằng khốn, mày có quỳ không hả?".
"Nếu anh cảm thấy lời xin lỗi của tôi không đủ thành ý, thì có thể báo cảnh sát, để cảnh sát quyết định xem ai đúng ai sai", Lâm Chính ngồi xuống, bình tĩnh đáp.
"Báo cảnh sát? Hừ, mày tưởng mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Oắt con, mày có biết tao là ai không?", gã béo hừ một tiếng.
"Anh là ai nào?", Lâm Chính hỏi.
"Đồ nhà quê có mắt như mù, ngay cả chồng tôi mà cũng không biết? Chồng tôi là sếp tổng của công ty Bất động sản Kỳ Loan, có biết không hả? Loại tép riu như cậu mà cũng dám lớn tiếng với chồng tôi? Có tin chồng tôi bỏ chút tiền là sẽ khiến hôm nay cậu phải qua đêm ở viện không hả?", người phụ nữ mặt trát đầy phấn ở bên cạnh kêu lên.
Đây là uy hiếp một cách trắng trợn.
Tô Nhu biến sắc, vội vàng bước tới: "Xin anh chị bớt giận, đây không phải là chuyện gì to tát, mỗi người bớt một câu cho qua.
Chồng tôi tính tình ngang bướng, chắc hẳn có chỗ làm không được đúng, tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi".
Dứt lời, cô liền cúi người với hai người bọn họ.
Coi thường thì coi thường, nhưng Tô Nhu vẫn làm tròn chức trách của một người vợ.
Hơn nữa, dù Lâm Chính xảy ra chuyện gì, đối mặt với chuyện gì, thì Tô Nhu vẫn luôn ra mặt, che mưa chắn gió cho anh.
Lâm Chính nhìn Tô Nhu, thầm thở dài.
"Sao nào? Cô không hiểu tiếng người à người đẹp? Tôi đã nói là cậu ta phải quỳ xuống xin lỗi, cô cúi mình một cái là xong chuyện sao? Cô nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba à mà dễ dỗ vậy? Nếu cô thực sự muốn xin lỗi thay cậu ta thì cũng phải quỳ xuống", gã béo kia trừng mắt nhìn Tô Nhu.
Sắc mặt Tô Nhu bỗng đanh lại: "Có phải anh hơi vô lý không vậy? Anh cũng không bị gì nghiêm trọng, chỉ trượt chân ngã một cái, cần gì phải thế chứ? Đây là nơi công cộng, nếu làm lớn chuyện thì ai cũng bị mất mặt".
"Mất mặt? Tôi đã mất hết mặt mũi rồi, quan tâm đến các cô làm chó gì nữa? Tôi nói cho các cô biết, nếu hôm nay thằng oắt này không quỳ xuống với tôi, thì tôi sẽ cho cậu ta đẹp mặt".
Dứt lời, gã béo vung tay lên, hai người đàn ông mặc vest bước ra khỏi đám người.
"Anh Hạo!".
"Sếp Hạo!".
Hai người kia gật đầu với gã béo.
Trong những sự kiện thế này, vệ sĩ hay đàn em đều không được vào đây, thậm chí là thư ký cũng không được vào.
Thân phận của hai người này đương nhiên không phải vệ sĩ, thực tế bọn họ là ai thì cũng chỉ có gã béo biết.
"Hai người anh em, nhìn thấy thằng ma cà bông này rồi chứ? Đánh cho tôi! Đánh cho thừa sống thiếu chết thì thôi! Đánh gãy hai chân cậu ta! Bắt cậu ta quỳ xuống dập đầu với tôi!", gã béo tức giận nói.
"Được, ngay cả anh Hạo cũng dám chọc vào, tôi nhất định sẽ cho cậu ta biết tay!".
"Hiếm khi anh Hạo mở lời, anh hãy nhìn chúng tôi đây!".
Hai người kia nói, rồi bước tới định động vào Lâm Chính.
"Các anh làm gì hả? Không được làm càn! Nếu không… nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!", Tô Nhu vô cùng lo lắng, lập tức lấy điện thoại ra, hoảng hốt nói với hai người kia.
Nhưng bọn họ đều phớt lờ Tô Nhu.
Những người vây xem xung quanh cũng nhìn chăm chú, không ai dám dời mắt.
Sóc Phương ở bên ngoài đám người cũng đang nhìn.
Anh ta lắc nhẹ ly rượu, khuôn mặt lạnh tanh.
"Cậu chủ, lúc nào thì cậu ra tay?", người ở bên cạnh bước tới, dè dặt hỏi.
"Cứ để Lôi Hạo cho tên kia một bài học trước đã.
Chờ lúc nào hai người kia định động đến Tô Nhu thì tôi sẽ ra tay.
Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất đặc biệt, bọn họ vừa thích anh dệt hoa trên gấm, lại vừa thích anh giúp đỡ lúc khó khăn.
Trong ánh nhìn chòng chọc của bao người, một cô gái tuyệt vọng bất lực mong muốn xảy ra chuyện gì nhất nào? Đương nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân rồi! Hiểu chưa? Như vậy sẽ khiến bọn họ có ấn tượng sâu sắc hơn, cũng sẽ sinh ra hiệu ứng lẫn lộn k1ch thích, khiến tình cảm của bọn họ càng dễ sáng tỏ", Sóc Phương bình thản nói.
Người ở bên cạnh sáng mắt lên, lập tức gật đầu: "Cậu chủ cao minh".
"Bảo bọn họ mau hành động đi, đừng làm ảnh hưởng đến tiến trình của triển lãm, mấy người tai to mặt lớn cũng đang ngồi trong phòng bao, đừng để bọn họ nhìn thấy chuyện xáo xào này".
"Tôi hiểu, cậu chủ".
Người kia gật đầu rồi lui xuống.
Lúc này, vô số cặp mắt xung quanh đều đổ dồn vào Lâm Chính, bọn họ đều rất nóng lòng muốn biết Lâm Chính sẽ ứng phó với chuyện này kiểu gì.
Hai người đàn ông kia đã đi tới trước bàn Lâm Chính ngồi, chẳng nói chẳng rằng đã vung nắm đấm lên định đánh anh.
Tô Nhu sốt ruột lo lắng, định báo cảnh sát.
Về phần Lâm Chính, lúc này rồi mà anh vẫn không có hành động gì, chỉ yên lặng uống rượu vang, dường như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không có vẻ gì là lo lắng.
Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.
Người này không sợ sao?
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát vang lên.
"Dừng tay!".
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Chỉ thấy năm sáu người bước ra, cả nam lẫn nữ, đứng chắn trước mặt Lâm Chính.
Xung quanh lập tức trở nên xôn xao.
Gã béo kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc, sau khi nhìn rõ những người này liền thất thanh kêu lên: "Giám đốc Châu?".
Hai "tay đấm" kia thấy thế cũng quay sang nhìn nhau, rồi do dự.
"Đây chẳng phải là giám đốc Châu của tập đoàn Chu Nam sao?".
"Ông ta muốn làm gì vậy?".
Mọi người xung quanh chỉ trỏ, không ai biết giám đốc Châu này định làm gì.
Sóc Phương đứng ngoài đám người cũng hơi nhíu mày.
"Giám đốc Châu, ông quen biết thằng chó liều lĩnh to gan này sao?", hình như gã béo cũng quen người kia, lập tức hỏi.
"Người này là…", giám đốc Châu muốn nói lại thôi, sau đó hừ lạnh nói: "Lôi Béo, những lời dư thừa tôi cũng không nói làm gì nữa, bảo người của cậu biến ngay, thì chuyện này sẽ được bỏ qua, nếu không… thì đừng trách tôi không khách sáo".
Lôi Béo nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.
Sóc Phương cũng không tin vào mắt mình.
"Giám đốc Châu, ông… ông muốn bảo vệ thằng vô dụng này sao?", gã béo trợn to hai mắt.
"Tôi chỉ ngứa mắt khi thấy cậu bắt nạt người khác thôi", giám đốc Châu tỏ vẻ giận dữ.
"Ông…", gã béo tức điên, đập bàn nói: "Giám đốc Châu, tôi cảnh cáo ông, chúng ta từng gặp mặt mấy lần, nhưng nếu ông chọc vào tôi, thì tôi sẽ xử lý cả ông luôn! Ông có cút không? Nếu không cút, thì đừng trách tôi không khách sáo".
Gã vừa dứt lời, hai người đàn ông kia lập tức tiến về phía giám đốc Châu.
Mấy người phía giám đốc Châu liền trở nên căng thẳng.
Tuy bọn họ đông người, nhưng đều là nhân viên văn phòng, chưa đánh nhau bao giờ, nếu động tay động chân thì cũng không tự tin lắm.
Nhưng đúng lúc hai người lại gần giám đốc Châu, trong đám người lại vang lên giọng nói bình thản.
"Lôi Hạo, cậu càng ngày càng to gan rồi đấy, sự kiện như thế này mà cậu cũng dám làm càn, cậu thực sự không sợ làm mất mặt người của tỉnh Quảng Liễu chúng ta sao?".
Dứt lời, lại thêm một người bước ra khỏi đám người.
Gã béo nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức trắng bệch….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...