Tại phòng khách của Kỳ Dược Phòng.
Phùng Thạch đang ngồi ghế, mỉm cười nhìn mấy người mặc vest rất chỉn chu đang ngồi ở bên cạnh.
“Không hổ danh là Kỳ Dược Phòng.
Thành ý của mọi người tôi đều thấy cả rồi.
Thực lực cũng đã được thấy.
Tôi nghĩ hai bên chúng ta hợp tác sẽ vô cùng vui vẻ”, một người đàn ông thản nhiên cười nói.
“Mặc dù việc giết Long Thủ sẽ khiến Huyền Y Phái nổi giận và điên cuồng báo thù nhưng có thể liên minh với mọi người thì tôi cảm thấy rất đáng”, Phùng Thạch mỉm cười.
“Được lắm! Tôi rất thích những người dứt khoát như phó phòng chủ đây.
Chúng ta hợp tác sẽ rất vui vẻ đấy”, người đàn ông nheo mắt cười, đứng dậy và bắt tay với Phùng Thạch: “Phó phòng chủ, cũng không còn sớm nữa.
Tôi vẫn còn việc phải làm, không ở lại lâu được”.
“Vậy chuyện hợp tác giữa chúng ta cứ vậy nhé”
“Gia chủ nhà chúng tôi chắc sẽ vui lắm.
Có cơ hội, gia chủ sẽ đích thân tới thăm hỏi phòng chủ”.
“Nhiệt liệt chào đón!”
“Ha ha, lại khách sáo rồi.
Thôi chúng ta không nói nhiều nữa nhé.
Tạm biệt!”
“Được được! Hạ An tiễn khách quý”
“Vâng, phó phòng chủ!”, Hạ An đứng dậy, mỉm cười với mấy người khác: “Các vị, xin mời!”
“Cảm ơn”.
Người đàn ông gật đầu.
Mấy người nhanh chóng rời đi.
Phùng Thạch vẫn ngồi ở ghế, nheo mắt nhìn mấy người đó rời khỏi Kỳ Dược Phòng.
Đợi bọn họ đi khỏi, các giảng sư khác mới thu ánh mắt về.
“Phó phòng chủ, những người này từ xa tới, chắc chắn là còn có ý đồ khác nữa.
Chúng ta có tin được không?”, giảng sư Đường chau mày, khẽ nói.
“Ý ông là về chuyện họ bảo chúng ta giết Long Thủ sao?”, Phùng Thạch mỉm cười.
“Đúng vậy, bởi vì như vậy, toàn bộ mối thù của Huyền Y Phái sẽ đổ dồn hết lên đầu chúng ta.
Tôi nghe nói những người đó muốn đối phó với Huyền Y Phái là bởi vì bọn họ muốn có được phương thuốc trong tay thần y Lâm.
Tôi sợ là khi chúng ta và Huyền Y Phái đối đầu thì họ sẽ trục lợi từ chuyện đó”, giảng sư Đường nói tiếp.
“Ha ha, giảng sư Đường, ông đừng nghĩ nhiều quá.
Nếu như mục đích của họ ngắn hạn như vậy thì sao họ lại có thể có chỗ đứng vững chãi như vậy ở Yên Kinh chứ?”, Phùng Thạch cười thản nhiên.
“Tôi vẫn cảm thấy lo lắng”, giảng sư Đường khẽ nói.
“Không cần lo lắng, bởi vì dù đám người đó không bảo tôi phải ra tay thì tôi cũng sẽ không để cho Long Thủ rời khỏi Kỳ Dược Phòng đâu”, Phùng Thạch nói tiếp.
“Tại sao?”, giảng sư Chu cảm thấy không hiểu.
“Rất đơn giản, chúng ta cần phải ra uy, trấn áp, để người của Huyền Y Phái biết rằng họ chẳng là cái thá gì trong mắt chúng ta hết.
Long Thủ chỉ là cái cớ để hai bên đấu nhau mà thôi.
Ông ta chỉ là quân domino đầu tiên”, đôi mắt Phùng Thạch ánh lên vẻ dữ dằn: “Hơn nữa..không chỉ có mỗi những kẻ đó có hứng thú với phương thuốc mà cả Kỳ Dược Phòng cũng đã lên kế hoạch.
Việc giết Long Thủ mới chỉ là bước đầu thôi”.
“Thế nhưng…đại hội sắp diễn ra, lúc này chúng ta tuyên chiến với Huyền Y Phái…có phải là không hay lắm không…”
“Không cần lo lắng, Kỳ Dược Phòng bây giờ không còn phải như xưa nữa.
Hơn nữa, chúng ta còn phải cảm ơn thần y Lâm đấy.
Nếu không phải cậu ta thì sao chúng ta có thể lôi kéo được giới Đông y khắp nơi chống lưng cho mình chứ.
Nếu thần y Lâm định gây rắc rối với chúng ta thì những tổ chức kia sẽ đứng về phe chúng ta thôi.
Một tổ chức còn non trẻ như Huyền Y Phái lại có thể đấu lại nổi hay sao?”, Phùng Thạch tỏ vẻ khinh thường.
“Sao những người đó lại muốn giúp chúng ta vậy?”
“Vậy mà ông vẫn không hiểu sao? Những kẻ đó cũng tham lam chứ sao! Bọn họ cũng thòm thèm phương thuốc của thần y Lâm! Hơn nữa, sự xuất hiện của Huyền Y Phái cũng động chạm tới lợi ích của họ.
Bởi vì Huyền Y Phái ra đời, cộng thêm việc thần y Lâm chữa bệnh miễn phí khiến cho lợi nhuận của y quán, hiệu thuốc của họ đều bị sụt giảm đáng kể.
Sao mà họ không đau đầu cho được.
So với chúng ta thì họ còn mong thần y Lâm chết sớm hơn nhiều”
“Ha ha, thú vị đấy”.
Mấy vị giảng sư bật cười.
Phùng Thạch cũng tỏ ra hài lòng.
Một lúc sau Hạ An quay trở lại.
“Đi chưa?”, Phùng Thạch hỏi.
"Họ đi rồi”.
“Đi hỏi đám người được cài vào theo dõi Huyền Y Phái xem tình hình bên đó thế nào rồi”.
“Phó phòng chủ, đã hỏi qua rồi, người của Huyền Y Phái ai cũng sợ mất hồn”, Hạ An mỉm cười.
“Ha ha…”, tiếng cười vang lên trong đại đường.
“Phản ứng của thần y Lâm thế nào?”
“Thần y Lâm không nói một lời nào, mặt chỉ tối đen, sau đó thì ngồi lên xe đi mất rồi”, Hạ An mỉm cười.
“Ha ha, đúng là bị dọa hết hồn rồi”, giảng sư Chu bật cười.
“Dù sao cũng còn trẻ quá mà, đã bao giờ gặp phải chuyện như thế này đâu.
Tôi thấy chắc chắn là cậu ta đang trốn ở một góc nào đó rồi”, giảng sư Đường cười nói.
Phùng Thạch cũng cười không ngậm được miệng.
Nhưng đúng lúc này, có một học sinh đẩy cửa phòng lao vào.
“Các vị giảng sư, phó phòng chủ, không hay rồi”
“Ấy, Tiểu Lý, có chuyện gì mà hoảng sợ vậy?”, Phùng Thạch chau mày.
“Người của Huyền Y Phái tới rồi”, học sinh tên Tiểu Lý căng thẳng nói.
“Hả?", đám đông kinh ngạc.
“Tới nhanh đấy”, Phùng Thạch giật mình nhưng lập tức mỉm cười: “Tới cũng tốt, cũng đỡ tốn thời gian phải chờ đợi.
Tiểu Lý, người của Huyền Y Phái tới đông không?”
“Không đông ạ, cũng có 4,5 người.
Những người khác giống như vệ sĩ.
Em nhận ra thần y Lâm và Mã Hải”.
“Dẫn bọn họ tới đây đi, rót trà, không có gì phải kiêng dè hết”, giảng sư Chu nói.
“Vâng”, Tiểu Lý gật đầu rồi định lui ra.
“Không, không mời trà thậm chí chúng ta không phải tiếp đón gì hết”, Phùng Thạch vội vàng đưa tay lên ngăn Tiểu Lý lại.
Đám đông ngạc nhiên.
“Phòng chủ có ý gì?”
“Ý gì à? Chúng ta bị tát vào mặt tới mức đó rồi mà vẫn còn phải lịch sự với bọn chúng sao? Mau điều động bảo vệ, chặn thần y Lâm ngoài cửa.
Gọi toàn bộ giảng sư tới.
Phải rồi, gọi tất cả luôn.
Có bọn họ kiểm soát thì tôi xem hôm nay Huyền Y Phái có cá chết lưới rách không.
Có phải cúi đầu trước chúng ta hay không?”, Phùng Thạch cười lạnh lùng.
Đám đông nghe thấy vậy chợt bừng tỉnh.
Có lẽ Phùng Thạch định đánh nát bét Huyền Y Phái luôn đây.
“Phó phòng chủ, em sẽ đi xử lý ngay ạ”, Tiểu Lý lao ra ngoài.
Phùng Thạch lập tức dẫn đầu đoàn người đi ra cửa chính.
Đúng lúc này, cả Kỳ Dược Phòng sôi lên sùng sục.
Không ít học sinh tập trung trước cổng, cả bảo vệ, rồi các giảng sư của học viện cũng có mặt.
Trong nháy mắt cả không gian trở nên hừng hực khí thế….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...