Tần Ngưng dứt lời, cả hiện trường im lặng.
Lúc này có lẽ dù một cây kim rơi xuống cũng có thể phát ra âm thanh tới mức chói tai.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn Long Thủ dưới đất bằng vẻ không dám tin.
Ai mà ngờ, Long Thủ của vài tiếng trước còn sống sờ sờ, vậy mà mới đi Kỳ Dược Phòng một chuyến đã thành ra thế này.
“Sao lại thế này chứ?”
Tần Bách Tùng không thể chấp nhận nổi tin này.
Ông ta vội vàng bước tới, nhưng cũng vô cùng luống cuống, đi được vài bước đã ngã.
Mọi người vội vàng đỡ ông ta dậy.
Hai mắt của ông cụ cứ nhìn chăm chăm Long Thủ.
“Không thể nào…Long Thủ…Sao Long Thủ lại chết? Không thể nào”, Hùng Trưởng Bạch run rẩy, mất kiểm soát.
Ông ta và Long Thủ đều từng là người lãnh đạo của học viện Nam Phái.
Hai người biết rất rõ về nhau.
Long Thủ là người như thế nào, thực lực ra sao, ông ta đều biết rõ.
Mặc dù Long Thủ không phải là người luyện võ, không biết võ công nhưng ông ta rất giỏi về châm thuật.
Dù có gặp khó khăn, không hạ gục được đối phương thì cũng có thể bảo đảm tính mạng cho chính mình.
Vậy mà giờ…ông ta lại nằm lạnh lẽo ở đó.
“Thầy Long!”
“Không!”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Là ai đã hại chết thầy Long?”
Mọi người đều lao lên, gào khóc trước thi thể của Long Thủ.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Lâm Chính bước tới, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng dã của Long Thủ.
Anh không nói gì.
Mấy người Mã Hải vô cùng phẫn nộ.
“Thần y Lâm, thầy Long Thủ không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được.
Chúng ta phải báo thù cho thầy”, lúc này, một học sinh của Long Thủ đứng dậy nhìn chăm chăm Lâm Chính với đôi mắt rưng rưng.
“Nói đúng, chúng ta phải báo thù cho thầy Long Thủ”.
“Kỳ Dược Phòng nợ máu trả máu”.
“Nợ máu phải trả bằng máu”, đám đông vô cùng kích động.
Tất cả cùng lớn tiếng hô vang.
“Về hết đi”, Lâm Chính hô lớn.
Mọi người sững sờ.
“Thần y Lâm…”
“Về cả đi”, Lâm Chính lặp lại lần nữa: “Đây là chuyện của học viện, là chuyện của tôi – Lâm Chính.
Xử lý thế nào tôi tự có cách.
Mọi người về trước đi, về làm việc của mình, rõ chưa?”
Nghe thấy vậy, mọi người nhìn nhau.
Thần y Lâm không định truy cứu chuyện này tới cùng sao? Xảy ra án mạng mà lẽ nào Lâm Chính cứ thế cho qua?
Không ít người cảm thấy nghi ngờ.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh.
Anh không hề tức giận, không uất hận, khuôn mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
Mọi người thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ làm theo những gì anh nói.
Một lúc sau, đám đông đã giải tán tầm một nửa.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn Long Thủ.
Bỗng nhiên, anh để ý thấy thứ gì đó bèn bước tới, lấy một cây kim châm lên người ông ta.
Đợi khi rút cây châm ra thì mọi người thấy cây châm sáng loáng bỗng trở nên đen xì.
“Hả?”, Tần Bách Tùng thất thanh.
“Ông ta…bị đầu độc”, Hùng Trưởng Bạch siết chặt nắm đấm.
Lâm Chính chau mày, vội vàng rút thêm châm ra đâm lên người Long Thủ.
Cây châm trong tay anh rung lên, đâm xuống người Long Thủ nhanh như điện xẹt.
Khoảng tầm 20 giây sau, toàn bộ cơ thể của Long Thủ đề được phủ kín bởi châm bạc.
“Mang ngải cứu tới đây”, Lâm Chính trầm giọng.
Đám đông hoang mang, không hiểu ý của Lâm Chính.
Chỉ có Tần Bách Tùng là kịp phản ứng.
Ông ta vội vàng kêu lên: “Mau…mau đi lấy”.
“Vâng…thầy Tần”.
Một học sinh lập tức chạy vào phòng thuốc.
Một lúc sau, học sinh này mang ra một giỏ đựng đầy ngải cứu.
Lâm Chính bốc lấy một nắm, vò nát.
Anh cởi áo của Long Thủ, quét số ngải cứu đã được vò nát lên ngực ông ta.
Lúc này, đám ngải cứu đang xanh ngắt bỗng chuyển thành màu đen.
Điều càng quỷ dị hơn là nó còn phát ra một thứ mùi thối nồng nặc.
“Thưa thầy…thầy đang giải độc cho Long Thủ sao?”, Tần Bách Tùng run rẩy, dè dặt lên tiếng.
“Đúng vậy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Ông ấy bị trúng độc.
Hơn nữa độc này rất kỳ lạ, độc tính rất mạnh.
Chỉ e rằng từ lúc trúng độc tới lúc độc phát tác chưa tới 30 giây!”
“Hả?”, không ít người nín thở.
“Vậy thưa thầy, có thể cứu sống được Long Thủ không?”, Hùng Trưởng Bạch vội vàng nói.
Trước đó Lâm Chính đã cứu sống được Tần Ngưng.
Đã có tiền lệ thì biết đâu với y thuật thiên tài của anh lại có cách.
Nhưng Lâm Chính không hề trả lời Hùng Trưởng Bạch.
Anh suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Tình hình của Long Thủ khác hoàn toàn với Tần Ngưng.
Long Thủ toàn thân bị trúng độc.
Dù tôi có thể thải toàn bộ độc tố ra khỏi người ông ta thì các bộ phận cũng bị tổn thương nặng nề.
Trừ khi giờ tôi có một bông Hà Linh Hoa thì may ra còn có cơ hội.
Thế nhưng hi vọng đó cũng mong manh quá…”
“Vậy…Long Thủ…thật sự hết cách rồi sao?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.
“Hi vọng rất mong manh”, Lâm Chính nói.
Thực ra chỉ là anh an ủi họ vì tình hình của Long Thủ nghiêm trọng hơn Tần Ngưng nhiều.
Dù Lâm Chính cũng muốn nhưng lực bất tòng tâm.
Mọi người cúi đầu, ai trông cũng đầy đau thương.
Tầm mười phút sau, Lâm Chính rút kim và lấy hết ngải cứu khỏi người Long Thủ.
“Đi đông cứng thi thể Long Thủ lại trước đi”.
“Thưa thầy…”
“Mặc dù hiện tại tôi không chắc chắn nhưng tôi hi vọng sau này y thuật của tôi có sự đột phá thì vẫn có thể cứu được ông ấy”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
Mọi người nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên.
“Đúng vậy, dù thầy chưa cứu được ông ấy thì sau này cũng chưa nói được điều gì.
Thầy còn trẻ như vậy cơ mà.
Tầm vài chục năm, y thuật của thầy vẫn còn phát triển nữa”, Tần Bách Tùng vỗ tay đầy kích động.
Rất nhiều người đều gật đầu.
“Nhan Khả Nhi”, Lâm Chính gọi
“Sao thế ạ!”
Một cô gái xinh đẹp, nhỏ nhắn bước vào.
Đây chính là Nhan Khả Nhi – người được Lâm Chính cứu.
“Tôi muốn cô cố gắng hết sức tìm giúp tôi một bông Hà Linh Hoa nữa.
Có được không?”, Lâm Chính trầm giọng.
Nhan Khả Nhi do dự: “Hơi khó nhưng tôi sẽ thử xem sao”.
“Cần gì thì cứ nói với Tần Bách Tùng.
Ông ấy sẽ đáp ứng”.
“Vâng, anh Lâm Chính”.
Nhan Khả Nhi gật đầu.
Lâm Chính quay người đi ra ngoài.
“Mã Hải, sắp xếp xe, tôi tới Kỳ Dược Phòng một chuyến để xem Kỳ Dược Phòng có còn bông hoa thứ hai nào không”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...