Lương Tiểu Điệp đột nhiên lộ ra vẻ hoảng loạn và lo lắng khiến Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Chỉ thấy cô gái quay người lại, mếu máo nói với anh: “Lâm Chính, chúng ta về đi.
Giờ chúng ta về ngay thôi…nhanh lên!”
Nói xong, cô gái mặc kệ Lâm Chính, cứ thế bỏ chạy.
Lâm Chính lập tức ngăn lại.
“Tiểu Điệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tới trường rồi mà sao lại về chứ?”, Lâm Chính chau mày hỏi.
“Tôi…tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Tôi về nghỉ ngơi vài ngày.
Sau vài ngày…tôi tự quay lại trường là được…”, Lương Tiểu Điệp lắp bắp.
“Không thoải mái sao? Em không thoải mái ở đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Tôi…bụng tôi khó chịu”.
“Ăn nhầm cái gì à?”
‘Không…không phải, chỉ là không thoải mái.
Chắc là dạ dày có vấn đề, phải về nhà nghỉ ngơi…”, Lương Tiểu Điệp do dự.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì lập tức chộp lấy cổ tay cô gái.
“Hả? Anh…anh làm gì vậy? Mau bỏ tay tôi ra?”, Lương Tiểu Điệp cuống cả lên, lập tức vẩy tay ra nhưng đã bị Lâm Chính ghim chặt, không thoát ra được.
Bị một người đàn ông cầm chặt tay trước mặt đám đông, khuôn mặt cô gái hết chuyện từ đỏ au sang tái nhợt.
Cô ta vội nhìn xung quanh như sợ bị người khác nhìn thấy.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ.
Anh chỉ đưa tay lên bắt mạch cho cô ta.
Một lúc sau, Lâm Chính chau mày: “Tiểu Điệp, dạ dày của em rất bình thường, cơ thể cũng không có bệnh gì, sao em lại thấy không thoải mái chứ?”
“Anh…anh nói linh tinh gì vậy? Anh nói khỏe thì là khỏe chắc? Anh tưởng anh là bác sĩ à?”, Lương Tiểu Điệp rút tay về, tức giận quát lên.
“Anh…”, Lâm Chính định nói cho Lương Tiểu Điệp biết rằng anh chính là bác sĩ.
Nhưng anh lại không có gì để chứng minh, có nói thì Lương Tiểu Điệp cũng không tin.
Còn chức hội trưởng hiệp hội Đông y của Giang Thành thì cũng chỉ là danh hão nên cũng không nói được điều gì.
“Anh không phải là bác sĩ mà anh làm màu gì ở đây.
Cũng không thử coi lại xem mình là người thế nào?”, Lương Tiểu Điệp khinh thường nói.
Lâm Chính á khẩu.
Lương Tiểu Điệp không muốn nhiều lời với anh nữa.
Cô ta chỉ xua tay: “Tóm lại là tôi muốn về nhà.
Anh muốn thì về cùng nhưng phải nghe theo lời của tôi, về không được nói linh tinh.
Tới chỗ mẹ chỉ cần nói là tôi trên đường cảm thấy không khỏe nên quay về là được.
Rõ chưa?”, nếu anh dám lật mặt thì tôi sẽ cắt lưỡi anh đấy”.
Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ của cô ta làm ra vẻ đáng sợ.
Chỉ đáng tiếc do ngũ quan tinh tiế quá nên dù có cố gồng mình thì cũng chẳng khác gì một chú mèo nhỏ đang nhe nanh mà thôi.
Lâm Chính nào sợ gì, anh chỉ lắc đầu: “Tiểu Điệp, mẹ nuôi đã bảo anh đưa em tới trước rồi.
Nên anh bắt buộc phải làm vậy.
Em không được đi đâu hết, mau vào trong, về ký túc xá và buổi chiều nay thì đi học đi”.
“Anh…anh coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai đó hử? Lâm Chính, tôi nói cho anh biết, anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì cũng đừng hòng dựa vào mẹ tôi mà bước vào nhà họ Lương.
Anh chỉ là một con chó đáng thương mà thôi.
Anh vênh mặt lên với ai?”, Lương Tiểu Điệp tức lắm, chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Chính và chửi.
“Về nhà họ Lương?”, Lâm Chính tối sầm mặt
“Anh tưởng tôi không biết chắc.
Anh muốn dựa vào nhà họ Lương chúng tôi nên mới tỏ ra thân thiết với mẹ.
Hừ, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi sẽ không để anh đạt được mục đích đâu”, Lương Tiểu Điệp tức giận hằm hằm.
Lời nói của cô ta thật dễ khiến người khác bị tổn thương.
Lâm Chính khẽ siết chặt nắm đấm, một lúc sau buông ra.
Vì anh biết không cần phải so đo với một cô nhóc không hiểu chuyện.
Anh chỉ lắc đầu, thầm thở dài.
Đúng lúc này, có giọng nói kỳ lạ ở bên cạnh vang lên.
“Ấy, không phải là cô chủ nhà họ Lương của chúng ta sao? Cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi.
Còn dẫn theo trai cơ à.
Ha ha, chị Hạo nói đúng, loại con gái như cô căn bản là loại bạ đâu ngủ đó mà.
Bình thường làm ra vẻ thuần khiết lắm, giờ đưa cả trai bao tới đây rồi à? Giờ hết đường chối nhé”.
Lương Tiểu Điệp lập tức tái mặt khi nghe thấy vậy.
Cả người cô gái bỗng nhiên run cầm cập.
Lâm Chính cũng quay qua nhìn với vẻ nghi ngờ.
Bên cạnh Lương Tiểu Điệp lúc này là một cô gái sexy.
Cô gái này ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm bên đỏ bên vàng, miệng nhai kẹo cao su, bộ dạng trông bất cần đời.
Cô ta chỉ liếc nhìn Lương Tiểu Điệp.
Rõ ràng không coi Tiểu Điệp ra gì.
Lương Tiểu Điệp khi nhìn thấy kẻ này chỉ run rẩy, lắp bắp: “Chị…chị Phiêu…”
“Phiêu cái đầu nhà cô ấy.
Còn biết bà đây là chị Phiêu cơ à? Mấy ngày không đi học rồi? Cô tưởng cô trốn được mãi không.
Con tiện nhân này.
Đi! Chị Hạo muốn gặp cô!”, cô gái tên Phiêu lầm bầm chửi vài câu rồi quay người bước đi.
Lương Tiểu Điệp mặt cắt không ra máu, đứng ngây ra tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Lâm Chính mặt tối sầm.
Anh mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Chị Phiêu bước tới, thấy Lương Tiểu Điệp vẫn đứng bất động thì đùng đùng nổi giận: “Mẹ kiếp, con tiện nhân này, mày còn đứng đó à? Bà bảo mày bước tới đây cơ mà.
Điếc à!”
Lần này thì cô ta không chút khách khí.
Những học sinh ở xung quanh cũng đều nghe thấy.
Ai cũng trợn tròn mắt, cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu.
Họ chỉ trỏ bàn tán.
Lương Tiểu Điệp rưng rưng chảy nước mắt.
Trông cô gái vô cùng uất ức.
Thế là cô cúi đầu bước đi.
Lâm Chính vốn định ngăn Tiểu Điệp lại nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Anh cùng tiểu Điệp đi theo chị Phiêu.
“Ấy, bạn của cô cũng có tình có nghĩa đấy nhỉ.
Tên ngốc này, liên quan gì tới anh.
Nếu muốn cút thì cút đi, không ai tiếp đâu.
Còn không thì cứ đi theo, lát nữa có kịch hay để xem đấy”, chị Phiêu nháy mắt.
Tiểu Điệp nghe thấy vậy thì càng sợ hãi hơn.
Cô gái run rẩy nhìn Lâm Chính như đang cầu xin sự giúp đỡ.
Thế nhưng cô ta cũng cảm thấy tuyệt vọng vì một kẻ bỏ đi như anh sao có thể giúp được cô ta chứ.
Lâm Chính hỏi chị Phiêu bằng vẻ không hiểu: “Cô biết cô ấy tên là Lương Tiểu Điệp thì chắc cũng biết cô ấy là người nhà họ Lương chứ.
Nhà họ Lương ở Yên Kinh, đã nghe qua bao giờ chưa? Cô động vào cô ấy là gây sự với nhà họ Lương và sẽ gặp phiền phức đấy”.
“Nhà họ Lương ở Yên Kinh sao?”, chi Phiêu giật mình, sau đó bật cười: “Ha ha, anh buồn cười quá.
Anh tưởng chúng tôi không biết nhà họ Lương sao? Nói thật, loại tiểu nhân như chúng tôi sao có thể so sánh được với nhà họ Lương ở Yên Kinh chứ.
Thế nhưng…ở Yên Kinh này đâu phải chỉ có một nhà họ Lương.
Hơn nữa cô chủ Lương là cái thá gì.
Chẳng phải là một kẻ bị ghẻ lạnh sao?”
Chị Phiêu tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính cảm thấy ngạc nhiên lắm.
Đến cả một cô gái không có gia thế cũng biết được địa vị của Lương Tiểu Điệp sao?
Sao Lương Tiểu Điệp lại đáng thương như vậy chứ.
Xem ra chuyện này không hề đơn giản.
Lâm Chính chau mày, âm thầm lấy điện thoại ra định gọi cho Lương Vệ Quốc.
Nhưng nghĩ thế nào anh lại gọi cho Mã Hải….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...