Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Nhìn đám người mặc đồ đen xung quanh, Tô Nhu bấn loạn.

Lâm Chính thì vô cùng bình tĩnh, những sắc mặt cũng tối đi vài phần. 
Anh không biết rốt cuộc mẹ nuôi của mình đã làm chuyện gì ở nhà họ Lương.

Nhưng dù thế nào thì một người đang sống sờ sờ thành ra thế này thì tại sao nhà họ Lương còn dồn người ta vào bước đường cùng chứ? Lẽ nào bà ấy không phải cũng mang họ Lương sao? 
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đôi mắt hằm hằm sát khí.

Công bằng này nhất định anh phải lấy lại. 
“Cậu là Lâm Chính phải không?", người đàn ông đeo kinh râm nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói. 
“Là tôi”. 
Lâm Chính vỗ nhẹ lưng của Tô Nhu, nói bằng vẻ vô cảm: “Các người định làm gì, mau ra tay đi.

Nhưng tôi nhắc trước, một khi ra tay thì sau này hối hận không kịp đấy”. 
“Hừ, ngông cuồng”. 
“Với một kẻ cứng đầu như cậu thì tôi gặp nhiều rồi.

Giờ kẻ ngông nghênh là cậu, lát nữa nằm bò ra đây kêu gào cũng là cậu.

Thế nên mấy lời nói thừa thì không cần nói nữa.

Để xem cậu đánh nổi mấy người”. 

Người đàn ông đeo kính râm vội vàng lắc đầu và lập tức ra tay. 
“Dừng…tay..các anh…đừng làm loạn”, Tô Nhu tái mét mặt, vội vàng can ngăn. 
“Cô nhóc này, bọn tôi không đánh phụ nữ! Cô tránh ra”, người đàn ông này lên tiếng. 
“Các anh…chồng tôi rốt cuộc sai ở đâu? Tôi sẽ bảo anh ấy xin lỗi được không?”, Tô Nhu run rẩy nói. 
“Cô không cần xin lỗi, chúng tôi chỉ cần đập gãy chân của cậu ta thôi.

Đây là nhiệm vụ bên trên dặn xuống.

Cô tránh ra, nếu không đừng trách sao tôi không tôn trọng quy tắc”, người đàn ông đeo kính nói bằng vẻ vô cảm. 
Đánh gãy hai chân sao? Trời đất! 
Tô Nhu căn bản không biết những người này do nhà họ Lương cử đến.

Nên sao biết được nội tình? Cô há hốc miệng, định nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại. 
“Tô Nhu, em lùi lại, để anh xử lý!” 
“Anh đừng nóng vội”, Tô Nhu đột nhiên quay người lại, trừng mắt: “Tình thế này mà anh còn chưa thấy rõ sao?” 
Lâm Chính khẽ chau mày.

Anh không muốn giải thích gì với cô nữa.

Anh cũng không muốn để lộ thân phận với cô, vì không cần thiết. 
“Ra tay”, lúc này người đàn ông đeo kính lên tiếng với vẻ vô cảm.

Dứt lời, cả đám người bèn lao lên. 
Tô Nhu tái mặt, nhắm chặt mắt.

Lâm Chính nín thở, chuẩn bị ra tay.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên. 
“Dừng tay”. 
Dứt lời, tất cả đều khựng người.

Một cô gái mặc đồ công sở rảo bước đi tới trước mặt Lâm Chính.

Đám đông sững sờ. 
“Cô Hồng Anh”, người đàn ông đeo kính kêu lên. 
“Các người làm gì vậy, giải tán hết cho tôi”, Lương Hồng Anh hét lên đầy nội lực.

Đám người mặc đồ đen lập tức tản ra.

Rõ ràng là bọn họ biết Lương Hồng Anh. 

“Cô Hồng Anh, người này là do bên trên yêu cầu xử lý.

Nếu cô xen vào thì tôi e rằng sẽ khó xử đấy", người đeo kính trầm giọng. 
“Tôi sẽ giải thích với phía gia tộc.

Các người đừng xen vào.

Lập tức cút đi hết cho tôi”, Lương Hồng Anh quát lớn. 
“Điều này…”, người đàn ông chần chừ. 
“Sao? Đến cả lời của tôi cũng không nghe nữa phải không? Vậy được, tôi sẽ lập tức nói với ông nội.

Để tôi xem xem ai sẽ gặp đen đủi”, Lương Hồng Anh tức giận hằm hằm. 
Người đeo kính nghe thấy vậy thì tái mặt.

Sau khi do dự, người này bèn nghiến răng: “Cô Hồng Anh đã nói vậy thì chúng ta đi thôi”. 
Dứt lời, cả đám đồng loạt lên xe, rời đi.

Tô Nhu thở phào khi thấy vậy.

Uy thế của Lương Hồng Anh cũng lớn ghê. 
“Cảm ơn cô Hồng Anh”, Tô Nhu mỉm cười. 
“Đừng khách sáo?”, Lương Hồng Anh lắc đầu. 
“Cô Lương, cô quen những người đó à? Tôi thấy họ rất nghe lời cô, giống như là người nhà vậy”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ. 
“Bọn họ là vệ sĩ của nhà tôi thôi”, Lương Hồng Anh mỉm cười. 
Vệ sĩ sao? Tô Nhu giật mình.

Xem ra cô Hồng Anh không phải là người tầm thường. 
Tô Nhu bỗng dấy lên một suy nghĩ, đó là phải tạo mối quan hệ tốt với cô gái này.


Lâm Chính thì không bận tâm. 
“Cô Lương, có thể sắp xếp cho mẹ nuôi tôi được không.

Tình hình của bà ấy rất không ổn định, cô có thể chuyển bà ấy tới bệnh viện khác được không?”, Lâm Chính trầm giọng. 
“Lâm Chính, tôi đã nói rồi, không tới bệnh viện lớn được.

Chỉ có thể sắp xếp cho bà ấy tới phòng khám thôi.

Bất kỳ bệnh viện nào mà anh tới cũng đều sẽ bị đuổi ra ngoài hết”. 
“Vậy tới phòng khám cũng được”. 
“Được, cõng bà ấy lên xe của tôi”, Hồng Anh đáp lại 
Lâm Chính gật đầu, lập tức cõng Lương Thu Yến lên xe. 
Lương Hồng Anh vội vàng khởi động xe, định đạp chân ga phóng đi.

Đúng lúc này điện thoại của cô ta đổ chuông.

Lương Hồng Anh chau mày, lấy lên xem rồi khẽ tái mặt. 
“Nhanh vậy sao?”, cô ta lầm bầm. 
“Cô Lương, sao thế?”, Lâm Chính hỏi. 
Lương Hồng Anh không nói gì, chỉ ấn nút nghe. 
“Ông nội…sao thế ạ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui