Lâm Chính vừa đến sân bay đã nhận được điện thoại của Liễu Như Thi.
Anh mỉm cười, nhấn nút nghe.
Bên kia im lặng một lúc, một giọng nói khô khan vang lên.
“Cảm ơn anh…”.
Dường như chủ nhân của giọng nói đã dùng hết dũng khí để nói ra câu này.
“Không cần khách sáo, cô cũng là vì tôi.
Lần sau còn gặp phải chuyện như vậy thì đừng lỗ m ãng đi làm, hiểu chưa?”, Lâm Chính cười nói.
“Ừ…”, Liễu Như Thi ở đầu kia điện thoại đỏ mặt, khẽ “ừ” một tiếng.
“Được rồi, mau về bên cạnh Dược Vương đi”, Lâm Chính nói, sau đó cúp máy.
“Thần y Lâm, xin hãy đợi một lát”, Liễu Như Thi vội nói.
“Còn chuyện gì sao?”.
“Chuyện đó… thần y Lâm, lần này may nhờ có anh, tôi mới có thể thoát được.
Tôi… Tôi có thể đến Giang Thành tìm anh không? Tôi muốn… Tôi muốn mời anh một bữa, cảm ơn anh đàng hoàng”, Liễu Như Thi vô cùng mong chờ nói.
Trời mới biết khi cô ấy nói ra câu này, trên mặt cô ấy đỏ như thế nào, người bên cạnh đều nhìn sư tỷ của mình bằng ánh mắt kinh ngạc…
“Ừ… không thành vấn đề, nhưng bây giờ tôi có rất nhiều việc ở Giang Thành cần phải xử lý, để hôm khác đi”.
“Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh”, Liễu Như Thi rất vui, giọng nói cũng nhẹ hơn nhiều.
Nghe điện thoại xong, Lâm Chính lên máy bay.
Thật ra anh vội vàng quay về Giang Thành còn vì một nguyên nhân nữa.
Đó là sắp đến ngày hẹn giữa anh và phòng chủ Kỳ Dược Phòng.
Ở sơn trang Ứng Long đã làm lỡ mất hai ba ngày, thời gian còn lại không nhiều.
Mặc dù Lâm Chính rất tự tin rằng mình có thể thắng phòng chủ Kỳ Dược Phòng, nhưng anh vẫn không dám sơ ý.
Dù sao người kia cũng đã tràn đầy tự tin đưa thư khiêu chiến, rõ ràng là có chuẩn bị trước.
Lỡ như thất bại, Lâm Chính nên đi đâu tìm “Hà Linh Hoa” đền cho Kỳ Dược Phòng?
Xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đi đến Huyền Y Phái một chuyến.
Lúc này, bệnh nhân trong Học viện Huyền Y Phái vẫn đông đảo, nhưng trên cả nước, bảy tám mươi phần trăm bệnh nhân di chứng do Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn đã được chữa khỏi.
Có thể nói, nguy cơ lần này được cứu vãn nhờ Huyền Y Phái.
Danh tiếng của Huyền Y Phái vang khắp cả nước, thậm chí được vinh danh ở quốc tế.
Mỗi ngày đều sẽ có các tổ chức và cá nhân từ các nơi gửi cờ lưu niệm, những lời khen ngợi đến, thậm chí nhiều người thân bệnh nhân còn gửi tiền gửi quà đến để cảm ơn.
Nhưng qua sự gợi ý của Lâm Chính, ngoài cờ lưu niệm và lời cảm ơn ra, những thứ khác đều đem đi quyên góp.
Danh tiếng của Huyền Y Phái càng thêm vang đội sau hành động này.
Nhiều nhân vật lớn trong nước và quốc tế cũng bắt đầu theo dõi sức mạnh vừa mới nổi lên như bọn họ.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Lâm Chính đang ngồi xem tài liệu ở văn phòng nhíu mày, nghe máy.
“Anh đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là một giọng nói lạnh băng.
Đó là giọng của Tô Nhu.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Bây giờ anh không còn quá nhiều cảm giác với Tô Nhu.
Sở dĩ anh vẫn nhận điện thoại của Tô Nhu chỉ là vì cảm thấy người phụ nữ này rất có nguyên tắc.
Dù gì cô cũng sẵn lòng kiên trì làm vợ chồng trên danh nghĩa với Lâm Chính chỉ vì một lời hứa năm xưa.
“Em nấu cơm rồi, anh về ăn đi”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, cảm thấy rất bất ngờ.
Bình thường Tô Nhu bận rộn là vậy, vẫn còn thời gian để nấu cơm sao?
Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?
Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Bây giờ anh sẽ về ngay”.
Sau khi cúp máy, Lâm Chính điều khiển xe đến Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Hai vợ chồng Tô Quảng không thuê nhà ở bên ngoài, cũng không ở căn nhà hào hoa của Lâm Chính, mà là làm theo ý của Tô Nhu, tận dụng vài căn phòng từ văn phòng khép kín bên cạnh công ty ở tạm.
Thứ nhất là tiện cho Tô Nhu đi làm, thứ hai có thể bớt một khoản chi tiêu, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng chưa chính thức đi vào quỹ đạo.
Vào nhà là có thể nghe thấy hương thức ăn bay vào mũi.
Lâm Chính ngửi một lúc, lập tức ho vài tiếng.
“Nướng có hơi cháy, thật ngại quá”.
Tô Nhu mặc một chiếc tạp dề Doraemon đi tới, trên tay còn bưng bát canh nóng hổi.
Dáng vẻ này thật giống một người vợ hiền, chỉ tiếc là duyên phận vợ chồng giữa hai người không kéo dài được bao lâu nữa.
Lâm Chính nhìn quanh nhà, chỉ có hai người bọn họ, thế là không khỏi lên tiếng hỏi: “Bố mẹ đâu?”.
“Họ đi thăm bà nội rồi, mẹ không muốn đi, bố phải cầu xin một lúc lâu…”, Tô Nhu đặt canh xuống, thổi bàn tay nóng đến mức hơi đỏ lên, dáng vẻ thật là đáng yêu.
“Ồ… đang yên đang lành sao lại gọi anh đến ăn cơm?”.
“Không có gì, chỉ là… chỉ là cảm thấy lúc trước em nói với anh những lời đó thật quá đáng, cho nên em muốn xin lỗi anh.
Hơn nữa, chúng ta cũng lâu rồi không ăn cơm ở nhà”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Lâm Chính không nói gì.
Tô Nhu bưng hai chén cơm ra, đưa cho Lâm Chính một chén.
“Nếm thử tay nghề của em đi”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính gật đầu, ăn thử một ít.
“Thế nào?”, cô tràn đầy mong chờ.
“Nói thật thì không ra làm sao”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu nghe vậy cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bởi vì cô đã ăn món ăn Lâm Chính nấu.
So với món mà Lâm Chính nấu… tay nghề của cô đúng là thua kém quá nhiều.
“Ăn đi”, Lâm Chính gắp thức ăn, ăn từng miếng lớn.
Tô Nhu thấy vậy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù thức ăn không ra làm sao, nhưng Lâm Chính lại ăn một cách ngon miệng, một chén cơm chẳng mấy chốc đã hết.
Nhìn bộ dạng Lâm Chính ăn cơm, Tô Nhu không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.
“Em phát hiện anh thay đổi rồi”, Tô Nhu nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ giọng nói.
“Có sao?”, Lâm Chính không cho là vậy.
“Có lẽ là ảo giác của em, có lúc em cảm thấy anh rất kỳ lạ, rất thâm trầm, cũng rất lạ lẫm… Từ khi anh đi tảo mộ mẹ anh về… anh đã thay đổi…”.
“Con người đều sẽ thay đổi”, Lâm Chính đặt chén đũa xuống, thản nhiên nói.
Tô Nhu không nói gì, gắp từng miếng nhỏ, vẻ mặt đầy tâm sự.
Một bữa cơm tối kết thúc trong bầu không khí rất kỳ lạ, Tô Nhu thu dọn chén đũa, cầm tới phòng bếp rửa.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.
Anh tiện tay cầm lên, còn tưởng là Mã Hải gọi tới.
Nhưng nhìn số điện thoại lại là một dãy số chưa từng gọi cho anh.
Anh khẽ nhíu mày, lập tức bắt máy.
“Xin hỏi là thần y Lâm phải không?”, đầu kia điện thoại là một giọng nữ êm tai.
Giọng nữ này chính là giọng của Lương Hồng Anh.
“Là cô Lương à, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, bây giờ anh có thời gian không? Có thể đến Yên Kinh một chuyến không?”, Lương Hồng Anh do dự một lúc, dường như đưa ra quyết định rất khó khăn.
“Đến Yên Kinh? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Thím Thu Yến… e là không ổn rồi…”, Lương Hồng Anh nói.
“Ai? Lương Thu Yến?”, trái tim Lâm Chính thắt chặt.
“Đúng, chính là mẹ nuôi của anh, Lương Thu Yến.
Thần y Lâm, nếu anh còn không đến, có thể bà ấy sẽ… bà ấy sẽ…”, Lương Hồng Anh không thể nói tiếp nữa.
Lâm Chính nghe vậy mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...