Ông lão dường như đang chất vấn, nhưng có vẻ trách móc nhiều hơn.
Một câu nói đơn giản nhưng dường như cũng mang lại áp lực rất lớn.
Nhưng Lâm Chính chẳng có vẻ gì là sợ hãi, đôi mắt bình thản nhìn ông ta: “Tôi không có hứng thú với việc tiêu diệt nhà họ Ứng, thậm chí cũng không có hứng thú với việc giết người.
Nhà họ Ứng gặp số kiếp như ngày hôm nay không phải do tôi, mà do các ông! Chính tay các ông gây nên kết quả như ngày hôm nay!”.
“Nói vậy là nhà họ Ứng tôi đã sai?”, ông lão bình thản hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính không chút khách khí.
Ông lãi im lặng một lát, sau đó khẽ lắc đầu: “Chàng trai, tôi cũng đã tìm hiểu qua sự việc, chuyện này không có ai đúng ai sai, dù sao cũng là suy nghĩ trên góc độ riêng của mỗi người.
Thực ra thanh niên các cậu đánh giết nhau tôi cũng không muốn hỏi đến làm gì, nhưng đến mức diệt tộc thì tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Dứt lời, ông lão vung tay lên.
Người nhà họ Ứng ở xung quanh hiểu ý, tự giác lùi lại mấy bước, nhường chỗ cho hai người.
Ông tổ nhà họ Ứng sắp ra tay rồi!
“Chàng trai, thực lực của cậu không tệ, nhưng lão già này cũng không phải là người vô lý.
Thế này đi, nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của tôi, tôi sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của cậu, cũng không truy cứu những chuyện cậu đã làm với nhà họ Ứng hôm nay, cậu thấy thế nào?”, ông lão lên tiếng.
“Trước đó nhà họ Ứng đã nuốt lời, ông nghĩ tôi còn tin các ông sao?”, Lâm Chính lắc đầu, đồng thời phe phẩy huyết thư đã viết trước đó.
Nếu đưa huyết thư này ra thì đủ để khiến nhà họ Ứng làm trò cười cho thiên hạ.
Người nhà họ Ứng không khỏi biến sắc.
“Hoa Niên không trấn áp được người nhà họ Ứng, nhưng lão già này thì có thể.
Chàng trai, nếu cậu tin tôi, thì có thể dùng một cách đơn giản hơn và hiệu quả hơn để giải quyết chuyện này.
Nếu cậu không tin, thì tiếp theo đây sẽ là một trận giết chóc, thực ra kết quả cũng tương tự thế! Nếu tôi nuốt lời, chẳng phải cậu cũng sẽ giao thủ với người nhà họ Ứng tôi sao? Nếu đã như vậy, tại sao cậu không thử xem?”, ông tổ nhà họ Ứng khuyên nhủ.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Có lý! Nhưng… nếu tôi thua thì sao?”.
“Tôi không giết cậu, nhưng sẽ phế hai tay cậu, khiến cậu cả đời này không thể hành nghề y, không thể tập võ, thế nào?”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu không chút do dự.
“Ông tổ, chỉ vậy thôi sao? Thế thì hời cho anh ta quá, loại người này mà không diệt trừ, sau này chắc chắn sẽ trở thành hậu họa của nhà họ Ứng”, Ứng Phá Lãng không phục, vội vàng đứng ra nói.
Hắn chỉ mong băm vằm Lâm Chính ra.
Nhưng… hắn vừa nói xong, ông tổ nhà họ Ứng đã lên tiếng…
“Đánh gãy chân của thằng bất hiếu Ứng Phá Lãng này, sau đó nhốt vào khổ lao! Không có mệnh lệnh của tôi, thì không được thả nó!”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người liền xôn xao.
“Cái gì?”.
“Đưa vào khổ lao?”.
“Ông tổ… sao lại làm vậy chứ?”.
Bọn họ trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ông tổ, con trai con… con trai con đã phạm lỗi gì chứ? Tại sao người phải trừng phạt nghiêm khắc như vậy? Ông tổ, xin người hãy nương tay, xin người hãy nương tay!”.
Hai vợ chồng Ứng Hùng và Chu Đình lập tức chạy tới, quỳ xuống trước ông tổ nhà họ Ứng, không ngừng dập đầu cầu xin.
Nhưng ông tổ nhà họ Ứng vẫn tỏ vẻ hờ hững, lạnh lùng nói: “Nếu không vì nó, thì sao nhà họ Ứng gặp phải tai họa như ngày hôm nay? Sao những người này nhà họ Ứng lại phải chết ở đây chứ? Nếu không trừng trị nghiêm khắc theo mức xử phạt cao nhất, thì nhà họ Ứng ta còn tiếp tục kéo dài kiểu gì? Người đâu, lôi xuống cho tôi!”.
“Rõ!”.
Hai người nhà họ Ứng lập tức bước tới, tóm lấy Ứng Phá Lãng, đánh mạnh vào đầu gối hắn.
“Không!”.
Ứng Phá Lãng gào thét, nhưng ngay sau đó, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp sân, rồi hắn nằm bò xuống đất, điên cuồng lăn lộn.
Cảnh tượng thê thảm đó khiến mọi người đều phải kinh hãi.
“Phá Lãng!”.
Ứng Hùng và Chu Đình lao tới, định đỡ Ứng Phá Lãng dậy, nhưng lại bị người nhà họ Ứng cản lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại.
Đúng là ông tổ, làm việc quyết đoán nghiêm khắc.
“Chuyện này không những liên quan đến thể diện của nhà họ Ứng, mà còn liên quan đến nếp sống của nhà họ Ứng ta.
Về mặt nếp sống, thì nhà họ Ứng phải tự chỉnh đốn lại.
Hoa Niên, cậu đi nghỉ đi, chờ vết thương khỏi rồi, thì chỉnh đốn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cho tôi, rõ chưa?”, ông tổ nhà họ Ứng nghiêm túc nói.
“Vâng… ông tổ…”, Ứng Hoa Niên yếu ớt đáp.
Lúc này ông tổ nhà họ Ứng mới xoay người lại, nhìn Lâm Chính: “Chàng trai, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?”.
“Ông tổ nhà họ Ứng quả nhiên không hề tầm thường, tôi xin khâm phục!”.
“Nếp sống nhà họ Ứng đã được sửa đổi, bây giờ nói tới thể diện.
Nếu không đánh bại cậu, thì nhà họ Ứng sẽ mất sạch tôn nghiêm.
Chàng trai, ba chiêu, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng đấy!”, ông tổ nói, rồi bắt đầu thủ thế.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Khoan đã”.
“Sợ rồi à?”, Ứng Bình Trúc nhíu mày.
“Không phải sợ, mà tôi cảm thấy làm vậy thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả”, Lâm Chính nói.
“Không có ý nghĩa? Cậu có ý gì?”.
“Thế này đi, tôi cho ông 10 cơ hội, nhường ông 10 chiêu, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, người nhà họ Ứng đều im phăng phắc….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...