Nhìn thấy hai tay Ứng Hùng, không ít người nhà họ ứng sắc mặt trầm xuống.
"A Hùng, ông không sao chứ? Tay ông sao vậy?", Chu Đình vô cùng lo lắng, muốn chạm vào tay ông ta nhưng không dám.
Ứng Hùng thầm nghiến răng, mặt tái mét, nói nhỏ: "Tay… tay tôi không sao.
Chỉ là hơi tê…"
Không sao?
Sao có chuyện không sao được?
Người nhà họ Ứng đều là con nhà võ, có thể phân biệt rõ tê với bị phế.
Ứng Hùng trông có vẻ hoàn toàn không có khả năng khống chế cánh tay, chắc chắn đã bị Lâm Chính làm cho gãy xương rồi.
Ông ta chỉ không muốn mọi người lo lắng nên mới cố ý nói vậy.
Người nhà họ Ứng âm thầm hừ một tiếng, sau đó lại tấn công Lâm Chính.
Lúc này, không ai dám khinh thường Lâm Chính nữa.
Cho dù là Ứng Bình Trúc cũng không dám sơ ý, cùng các cao thủ tiến lên tấn công Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đánh đâu ra đấy, một mình đánh bại cả tá cao thủ, hai nắm đấm chặn đòn tấn công của bảy tám kẻ phía trước, không hề loạn, nhưng cũng không chiếm được thế thượng phong.
Đến giai đoạn này, Long Thủ cũng cũng biết chuyện này không phải chuyện có thể giải quyết trong hòa bình được nữa, nghĩ cháu mình suýt nữa bị nhà họ Ứng đánh chết, trong lòng ông ta lại bùng lên lửa giận.
Nếu đã khai chiến thì không được nương tay!
Long Thủ khẽ gầm, bước nhanh về phía Ứng Phá Lãng.
Nếu như có thể bắt được Ứng Phá Lãng, cũng sẽ nắm được quyền chủ động.
Chỉ có điều Chu Đình và Ứng Hùng không phải loại dễ chơi.
"Một bác sĩ Đông y nhỏ bé mà cũng dám đấu với người nhà họ Ứng sao? Chết đi!", Ứng Hùng hét lên, sau đó giơ chân lên đạp.
Mặc dù tay bị phế, nhưng ông ta vẫn còn hai chân.
Châm bạc của Long Thủ không tầm thường, nhưng ông ta không biết võ công, chỉ đành miễn cưỡng tránh đi, cùng lúc vung châm bạc lên đâm vào Ứng Hùng.
Nhưng Ứng Hùng phản ứng cực nhanh, lập tức né tránh.
Long Thủ lập tức từ bỏ đòn tấn công, điên cuồng vung châm bạc lên.
Vèo vèo vèo vèo…
Châm bạc điên cuồng bay, lao đến như mưa.
Ứng Hùng cũng biết châm bạc này lợi hại, cố gắng tránh đòn, nhưng không thể nào tránh hoàn toàn được, trên người vẫn bị trúng mười mấy cây châm bạc, cả người ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.
"Bố!"
Ứng Phá Lãng hét lớn, vội vàng chạy qua.
"Bố không sao, chỉ là hệ thần kinh bị châm bạc đâm làm cho tê liệt! Mau giúp bố rút ra", Ứng Hùng vội vàng hét lên.
"Vâng!"
Ứng Hùng gật đầu, lập tức vươn tay ra.
Nhưng Long Thủ sao cho Ứng Hùng có thể dễ dàng rút châm bạc ra! Ông ta lập tức vung châm bạc lên đâm vào.
Nhưng lần này châm bạc còn chưa phi qua liền nhìn thấy một chiếc áo khoác đột nhiên xoay tròn lao đến, hất bay châm bạc của Long Thủ.
Long Thủ sững sờ, giờ mới phát hiện ra là Chu Đình ra tay.
Không ngờ người phụ nữ này cũng biết võ công.
"Long Thủ, ông rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả, ông còn dám ra tay với nhà họ Ứng? Được, hôm nay nhà họ Ứng sẽ phế ông!"
Chu Đình lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó lại lên, muốn lấy mạng Long Thủ.
Đừng nhìn bà ta là nữ, quyền cước của bà ta vẫn rất lợi hại, cho dù thực lực của bà ta còn kém xa những người như Ứng Hùng, nhưng dù vậy Long Thủ vẫn không đỡ được đòn đánh của bà ta, dù sao Long Thủ vẫn không phải người học võ.
Long Thủ bị kiềm chế, Ứng Phá Lãng đương nhiên sẽ anh toàn.
Ông ta chỉ có thể chật vật tránh né, ứng phó với đòn đánh của Chu Đình, hơn nữa hy vọng sẽ Lâm Chính sẽ giúp.
Nhưng… cục diện thế này sao xử lý nổi.
Lâm Chính chẳng nhẽ có thể lật đổ toàn bộ người nhà họ Ứng sao?
Như vậy quá loạn!
Long Thủ khổ không nói nổi, lòng như có lửa đốt.
Ông ta vốn muốn thương lượng, giải quyết chuyện này trong hòa bình nhưng ông ta quên mất một điểm, theo như nhà họ Ứng thấy, ông ta không cùng đẳng cấp với nhà họ.
Giải quyết vấn đề trong hòa bình là khi thực lực của hai bên tương đương nhau.
Vì kẻ mạnh sẽ không đàm phán với kẻ yếu.
Lúc này Lâm Chính bị ép vào một góc.
Anh mặc dù có thể đỡ được đòn tấn công của Ứng Bình Trúc, nhưng chỉ có thể phòng ngự, chứ không thể tấn công lại.
Tình hình dường như càng ngày càng bất lợi với Lâm Chính.
"Hừ, tên thần y Lâm này thì có gì giỏi giang chứ, nói đến cùng cũng chỉ có mấy chiêu đó.
Dựa vào tốc độ và sức mạnh để đấu với chúng ta, tiếc rằng thủ đoạn của cậu đã bị người nhà họ Ứng nhìn thấu rồi, xem chiêu của tôi đây, Ưng Câu Trảo!"
Sau một tiếng gầm, chỉ nhìn thấy người nhà họ Ứng đột nhiên vươn tay, tay hóa thành vuốt hung hăng bấu vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính không hề hoảng, hai mắt lạnh lẽo, dùng đầu đập vào móng vuốt.
Rắc!
Đầu vuốt giao nhau, tiếng gãy xương vang lên.
Sau đó năm ngón tay của tên họ Ứng đó gãy nát.
"Cái gì?"
Mọi người đều khiếp sợ.
"Anh thấy tôi còn đỡ được không!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Sau đó không nhìn quyền cước của người nhà họ Ứng khác mà lật tay tung nắm đấm vào ngực người kia.
Rắc!
Tiếng xương gãy lại vang lên.
Chỉ nhìn thấy ngực người nhà họ Ứng lập tức lõm xuống, những người khác há hốc miệng, phun ra máu tươi.
Bay ra ba mét, đâm vào một bộ bàn ghế, sau đó nằm dưới đất, không cử động nổi nữa.
Quyền cước của những người khác họ Ứng khác đập lên người Lâm Chính, nhưng anh chẳng làm sao cả, anh quay người đập lên gò má của người bên cạnh.
Má hắn lập tức vỡ nát.
Cả người xoay mấy vòng trong không trung, sau đó nằm bò trên đất, nôn ra mấy chiếc răng, sau đó nằm dưới đất rên rỉ.
"Á?"
Da đầu người nhà họ Ứng tê dại, sợ đến mức mắt trợn trừng lên.
Lâm Chính lúc này nở nụ cười hung ác.
Anh không lật tay nữa chỉ tấn công đơn thuần, dùng quyền cước đánh bọn chúng.
Quyền cước của mọi người chẳng thể uy hiếp được anh.
Bốp!
Bốp!
Bốp…
Chỉ vài giây trôi qua lại có thêm ba người nhà họ Ứng nữa bị đá ngã xuống đất, miệng phun máu tươi không đứng dậy nổi.
"Không được, quyền cước không thể đối phó được với cậu ta!"
Ứng Bình Trúc mặt lạnh như băng.
"Lấy súng!"
Ứng Hùng ở bên này hít một hơi lạnh rồi hét lớn.
"Lý Túc! Anh mau cút ra đây, giết kẻ này cho tôi!", Ứng Phá Lãng hét ra ngoài.
Vô số người mặc đồ đen lao vào sân, giơ súng lên hướng về Lâm Chính.
Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính vung tay.
Vèo!
Mấy chục tia sáng phi ra từ tay Lâm Chính, sau đó nhắm chuẩn vào người mấy tên vệ sĩ đồ đen.
Trong giây lát, tất cả vệ sĩ đều giữ nguyên động tác cầm súng, toàn bộ đều không thể động đậy…
"Các người bị sao vậy? Còn không mau xử lý tên này đi? Mau ra tay!"
Ứng Phá Lãng vội vàng hét lên.
"Phá Lãng, bọn họ bị châm bạc phong bế huyệt đạo, bị điểm huyệt rồi, con mau rút châm bạc lên người họ ra!", Ứng Hùng vội vàng nói.
Lúc này Ứng Phá Lãng mới hoàn hồn, lập tức xông qua, rút châm bạc trên người vệ sĩ ra.
Nhưng ngay khi châm bạc được rút ra, tất cả vệ sĩ đều mất ý thức, lập tức ngất đi, không tỉnh lại được.
"Chuyện này…", Ứng Phá Lãng trợn tròn mắt.
"Dù sao cũng là người ngoài ngành, châm bạc… sao có thể tùy tiện rút ra được? Các người cơ bản không hiểu Đông y!", Lâm Chính liên tục lắc đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...