Lâm Chính không ngạc nhiên lắm khi người của Kỳ Dược Phòng tới.
Bởi vì sự việc lúc xảy ra ở Kỳ Dược Phòng thì Minh Vũ cũng có mặt.
Minh Vũ từng chứng kiến anh ra tay.
Nếu như quan sát kỹ, dù không thể khẳng định thì chắc chắn Minh Vũ cũng sẽ có sự nghi ngờ dành cho anh.
Cộng thêm việc Tần Ngưng trở thành người thực vật, Tần Bách Tùng chạy vạy khắp nơi tìm thuốc, cũng tới cả Kỳ Dược Phòng nữa.
Mặc dù không có kết quả nhưng việc Tần Ngưng đột nhiên hồi phục thì đương nhiên cũng sẽ khiến người của Kỳ Dược Phòng nghi ngờ.
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, hít một hơi thật sâu và nói: “Bảo người đó vào đi”.
“Vâng, thưa thầy”, Tần Bách Tùng lui ra.
Một lúc sau, một người mặc trang phục đời Đường bước vào.
“Thần y Lâm xin chào”, Hạ An cúi người, khẽ mỉm cười khách sáo.
“Xin chào, mời ngồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Được”, Hạ An ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Lâm Chính như đang suy đoán điều gì đó.
“Hạ An, ông từ ngoài bước vào chắc cũng thấy tình hình của tôi hiện tại.
Chắc ông biết tôi không có nhiều thời gian.
Chúng ta có gì thì nói thẳng nhé.
Ông tới tìm tôi có việc gì không?”
“Được, thần y Lâm đã là người thẳng thắn như thế thì tôi cũng không vòng vo nữa.
Lần này Hạ An tới đây là muốn nhờ thần y Lâm trả lại Hà Linh Hoa cho Kỳ Dược Phòng.
Mong là thần y Lâm đồng ý.
Bởi vì Hà Linh Hoa có liên quan tới kế hoạch trăm năm trong tương lai của Kỳ Dược Phòng chúng tôi”, Hạ An mỉm cười nói.
“Chứng cứ!”, Lâm Chính nói ra hai từ.
Hạ An sững sờ: “Ý của cậu là gì?”
“Ý của ông chẳng phải nói là tôi lấy Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng sao? Nếu như ông có chứng cứ thì đưa ra.
Còn nếu không thì mời về cho”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Hạ An bừng tỉnh, mỉm cười lần nữa: “Thần y Lâm, người ngay thẳng không nói vòng vo.
Mọi người đều là người thông minh cả.
Chuyện này thế nào chắc ai cũng biết.
Cô Tần Ngưng vốn là người thực vật, đột nhiên lại hồi phục bình thường.
Nguyên nhân là gì thì chắc tôi không cần phải nói nhiều nhỉ?”
“Chẳng phải là dựa vào y thuật của tôi chữa khỏi sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
“Thần y Lâm, tôi cũng biết ít nhiều về bệnh tình của Tần Ngưng.
Đó không đơn giản chỉ là việc biến thành người thực vật.
Cô ấy là người chết đi sống lại đấy.
Không thể phủ nhận y thuật của thần y Lâm giúp ích rất nhiều, thế nhưng có thể lôi một người đã chết ra khỏi Quỷ Môn Quan mà chỉ dựa vào vài cây châm thôi thì không thể.
Chắc cậu hiểu ý của tôi”, Hạ An mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Vì vậy ý ông nói là y thuật của tôi không đủ để chữa bệnh cho Tần Ngưng?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Tần Ngưng.
Hạ An nín thở, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “ Thần y Lâm, tôi không có ý đó”
“Tôi lại cho là có ý đó đấy”, Lâm Chính xua tay, nói bằng vẻ vô cảm: “Nếu vì chuyện này mà nghi ngờ tôi thì tôi cho các người một cơ hội”.
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
“Ông có thể bảo người giỏi y thuật nhất của Kỳ Dược Phòng tới thi đấu với tôi một trận.
Nếu như có người có y thuật mạnh hơn tôi thì tôi sẽ bồi thường lại bằng một bông Hà Linh Hoa.
Thế nào?”, Lâm Chính lên tiếng.
Hạ An nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
Một lúc sau ông ta đứng dậy.
“Được, thần y Lâm.
Nếu như đây là cách thức cậu quyết định thì tôi tôn trọng cậu”, Hạ An mỉm cười, lấy ra một bức thư, đặt lên bàn.
Lâm Chính nhìn vài dòng chữ được vết trên bức thư.
Thư khiêu chiến sao! Xem ra…Kỳ Dược Phòng đã có sự chuẩn bị trước khi tới đây rồi.
“Phòng chủ của chúng tôi sớm đã được nghe về y thuật kinh thiên động địa của thần y Lâm.
Vừa hay phòng chủ cũng là người thích y đạo nên đặc biệt muốn cọ xát với thần y Lâm.
Hi vọng thần y Lâm có thể cho phòng chủ cơ hội này”, Hạ An mỉm cười.
Lâm Chính nhận lấy chiến thư và thản nhiên nói: “Rắc rối đã tìm tới tận nơi thì tôi cũng không né tránh làm gì.
Tôi nhận thư nhé”.
“Tôi nói thần y Lâm là người hào sảng mà”, Hạ An mừng lắm, vỗ tay liên tục.
“Nếu tôi mà từ chối thì Kỳ Dược Phòng chắc chắn sẽ gây sự với tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái của tôi.
Đây không phải là điều tôi muốn.
Vì vậy có thể giải quyết thì giải quyết thôi.
Tôi chấp nhận lời thách đấu.
Nếu tôi thua, tôi sẽ đền trả Hà Linh Hoa cho Kỳ Dược Phòng”.
“Vậy thì tốt quá”, Hạ An gật đầu.
“Nhưng nếu các người thua thì sao nhỉ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hạ An lập tức đơ mặt: “Chúng…chúng tôi sao?”
“Sao thế? Lẽ nào không cá cược gì à? Nếu vậy thì cầm thư về đi chứ.
Có nghĩa lý gì đâu.
Tôi không có hứng”, Lâm Chính vứt thư xuống bàn.
“Thần y Lâm dự định thế nào?”, Hạ An không nhận bức thư, chỉ nghiêm túc hỏi.
Lâm Chính liếc nhìn Hạ An và nheo mắt cười: “Nếu mà tôi thắng ý, thì vị trí phòng chủ Kỳ Dược Phòng là của tôi nhé?”
Hạ An nghe thấy vậy thì trố mắt…
“Nếu ông ok thì về được rồi.
Còn không thì cầm luôn thư về cùng nhé”, Lâm Chính điềm đạm nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...