Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Sự việc này chưa tới mức đánh nhau, chỉ được coi là tranh chấp.

Tới đồn giải trình, hai bên bắt tay hòa giải là xong. 
Lâm Chính không chịu can dự vào nhưng đối phương cũng không thể trách móc gì nhiều.

Trương Tinh Vũ từ đầu đến cuối thì không chịu nhận sai. 
Tô Nhu sau khi bồi thường bèn đưa Trương Tinh Vũ rời khỏi đồn.

Họ bắt tắc xi rời đi.

Trên đường về, mặt Trương Tinh Vũ xanh lét. 
“Mẹ, sự việc đã qua rồi.

Mẹ đừng buồn nữa”, Tô Nhu nhìn mẹ mình, khẽ an ủi. 
“Đừng buồn sao? Mẹ nói con nghe, mẹ rất buồn, rất rất buồn”, Trương Tinh Vũ lạnh mặt, quay qua trừng mắt với Tô Nhu: “Dựa vào cái gì chứ? Mẹ ra tay với người đó là vì ai? Còn không phải vì hai đứa sao? Chẳng phải là sợ người đó đánh phải hai đứa à? Hôm nay là ngày quan trọng.

Mẹ cũng chỉ muốn mọi thứ thuận lợi thôi.

Thế nhưng cái thằng chồng vô dụng của con lại không nói tiếng nào cứ thể bỏ đi.

Đến cả một người mẹ tương lai như mẹ mà cũng mặc kệ.


Nếu là con thì con có tức không?” 
Trương Tinh Vũ càng nói càng kích động.

Khuôn mặt đang tái mét của bà ta chuyển sang đỏ au.

Tô Nhu nhìn với vẻ chua chát: Mẹ, chồng của con là Lâm Chính” 
“Con đừng nhắc tới thằng bỏ đi đó nữa.

Con lập tức ly hôn với nói đi”. 
“Thế nhưng…chủ tịch Lâm có cầu hôn với con đâu”, Tô Nhu lại nói. 
“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ sững sờ. 
“Chuyện…chuyện gì vậy? Chủ tịch Lâm làm tới mức đó rồi mà không hề đề cập tới việc kết hôn với con sao? Không thể nào”, Tô Quảng vội vàng nói. 
“Chủ tịch Lâm chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm với con thôi.

Chỉ vậy mà thôi”, Tô Nhu nói. 
“Ăn một bữa cơm mà phải làm tới mức đó à?”, Trương Tinh Vũ lầm bầm. 
“Mẹ, con cảm thấy mọi người nghĩ nhiều quá rồi đấy.

Chủ tịch Lâm có lẽ không hề có ý như thế…”, Tô Nhu thở dài. 
“Không thể nào? Con nghĩ mà xem, cậu ta vừa đánh đàn vừa có cả hoa.

Đấy không phải là cầu hôn thì là gì? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà phải tốn kém như vậy sao?” 
“Nhưng…đúng là anh ấy không đề cập tới chuyện gì cả”. 
“Sao lại thế? Lẽ nào…tại vì họa mẹ gây ra?”, Trương Tinh Vũ tái mặt, lầm bầm. 
“Thôi chuyện này để sau nói đi.

Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng kích động như thế nữa.

Hôm nay may mà chưa làm lớn chuyện, nếu không thì có lẽ đã không thể giải quyết”, Tô Nhu nói nhỏ. 
Thực ra cô cũng cảm thấy hết sức mơ hồ.

Cô cũng không biết rốt cuộc chủ tịch Lâm có ý gì với mình.

Hơn nữa không biết sao mà cô cảm thấy chủ tịch Lâm mang lại cảm giác rất thân quen. 
Cảm giác đó tới từ đâu vậy? Tô Nhu không biết nữa.

Có lẽ cả đời này cô sẽ không thể quên được bài nhạc lãng mạn đó. 
Thôi thì tùy duyên.


Tô Nhu nhắm mắt lại 
Giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua hai năm, sau đó sẽ cắt đứt quan hệ với người chồng của mình.

Cả nhà ba người không nói gì, chỉ chìm vào im lặng. 
…. 
Rời khỏi khách sạn Minh Châu, Lâm Chính bèn quay về học viện Huyền Y Phái.

Hiện tại còn rất nhiều việc cần phải xử lý.

Anh cũng không có tâm trạng quan tâm tới chuyện của Tô Nhu nữa. 
Trên thực tế, nguyên nhân ăn bữa cơm này với Tô Nhu là vì anh muốn làm trọn nghĩa vụ của một người chồng.

Dù anh và cô không có danh nghĩa gì. 
Sự xuất hiện của Lâm Ngữ Yên cũng khiến anh bất ngờ.

Dù sao thì anh cũng đã nói rõ quan điểm của mình cho Lâm Ngữ Yên rồi.

Nhà họ Lâm quyết định ra sao không liên quan gì tới anh. 
Dù nhà họ Lâm có dự định gì thì Lâm Chính cũng sẽ chấp nhận hết.

Anh đã chuẩn bị tới tình huống xấu nhất rồi.

Những ngày tiếp theo là phải gia tăng thế lực cho Huyền Y Phái. 
Lâm Chính cũng không vòng vo, tuyên bố thẳng rằng Huyền Y Phái sẽ được tập đoàn Dương Hoa đầu tư vốn xây dựng một học viên học thuật hàng đầu về Đông y do những giáo sư hàng đầu giảng dạy.

Mục đích là để truyền bá Đông y, tạo phúc cho người dân.


Tập đoàn Dương Hoa sẽ hợp tác với Huyền Y Phái, cùng tạo ra những loại thuốc mới. 
Trong giai đoạn trị bệnh này cho người dân, anh cũng để Tần Ngưng đi khắp nơi triển khai hoạt động thiện nguyện yêu thương, từng bước quảng bá danh tiếng của Huyền Y Phái. 
Sau đợt sóng gió về loại thuốc mới, danh tiếng của doanh nghiệp Lâm Thị bị rớt thê thảm.

Còn Dương Hoa và Huyền Y Phái thì lên như diều gặp gió.

Tới lúc này thì dù là kẻ mù cũng có thể nhận ra, doanh nghiệp Lâm Thị chỉ là bàn đạp cho Huyền Y Phái mà thôi. 
Thế nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ. 
Cộc cộc cộc… 
Tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Chính đang xem tài liệu khẽ ngẩng đầu và lên tiếng: “Vào đi”. 
Tần Bách Tùng lập tức đẩy cửa bước vào. 
“Thưa thầy”. 
“Có chuyện gì không?” 
“Bên ngoài có người muốn gặp thầy”, Tần Bách Tùng khẽ nói. 
“Không phải nói rồi sao? Nếu là chuyện không quan trọng thì mọi người giải quyết đi”. 
“Người này thầy nên gặp thì hơn”. 
“Ồ!”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn bằng vẻ tò mò: “Ai thế?” 
“Một người tên Hạ An”. 
Tần Bách Tùng ghé lại gần, nói nhỏ: “Nói là tới từ Kỳ Dược Phòng”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui