Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Tô Nhu đứng bật dậy, đi về phía thang máy, Lâm Chính cũng đi theo sau. 
Đợi đến tầng một mới nhìn thấy ở đại sảnh có một đám người đang vây quanh, không biết là đang làm gì, vả lại có thể nghe thấy tiếng khóc vang lên. 
Tô Nhu vội vàng đi tới. 
Quản lý đại sảnh và các nhân viên phục vụ của khách sạn đều ở đây.

Trừ bọn họ ra, còn có vài người nam nữ mặc Âu phục, hoặc ăn mặc hợp dáng người. 
Thấy Lâm Chính đi tới, quản lý đại sảnh vội vàng cúi chào: “Chủ tịch Lâm!”. 
“Người đó là Chủ tịch Lâm sao?”. 
Mấy người nam nữ đó nhìn thấy Lâm Chính, không ai không lộ ra vẻ kiêng dè, sau đó vội vàng lui ra sau, không dám đứng tới trước. 
Rõ ràng bọn họ biết người này là nhân vật quyền thế đến mức nào. 
Lúc này, ở giữa đám đông có một người phụ nữ đang khóc lóc. 
Người phụ nữ ngồi ở dưới đất, giàn giụa nước mắt, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, má phải có một dấu tay đỏ chót, trông vô cùng thê thảm. 
Trương Tinh Vũ đứng bên cạnh, bộ dạng đùng đùng tức giận, Tô Quảng đứng bên cạnh bà ta không ngừng khuyên nhủ gì đó. 
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ làm gì rồi?”, Tô Nhu vội vàng tiến tới. 
“Làm gì? Cái thứ không ra gì này lại dám chạy tới đây ngang ngược, không biết nơi đây đã được chồng con bao rồi hay sao? Đây là nơi mà cô ta có thể vào được sao?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói. 
“Ngang ngược?”, Tô Nhu không hiểu ra sao. 
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn quản lý đại sảnh. 

Quản lý đại sảnh vội vàng giải thích: “Chủ tịch Lâm, là thế này, mấy vị này là khách quen của khách sạn chúng tôi, bọn họ không biết hôm nay anh đã bao cả khách sạn, cố chấp muốn vào đây ăn.

Vừa khéo bà Trương đi ngang qua, nghe được chuyện này, thế là muốn đuổi bọn họ đi.

Hai bên xảy ra tranh chấp, cào cấu nhau, cuối cùng đánh nhau”. 
Mặc dù quản lý nói như vậy, nhưng nhìn Trương Tinh Vũ không có chút thương tích nào, rõ ràng không phải hai bên đánh nhau, mà là Trương Tinh Vũ tát người phụ nữ kia. 
Còn vì sao người phụ nữ kia không đánh trả, e rằng chỉ có một nguyên nhân… 
Trương Tinh Vũ nhắc tới tên tuổi anh. 
Có quản lý đại sảnh ở đây, lời nói của Trương Tinh Vũ chắc chắn sẽ được chứng thực. 
Những người này biết Trương Tinh Vũ có quan hệ với Chủ tịch Lâm, nào dám đắc tội? Đương nhiên là khúm núm sợ sệt, không dám chọc giận. 
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay là ngày tốt con gái tôi và Chủ tịch Lâm đính hôn, các người là cái thá gì? Dám ở đây gây sự? Mau cút hết cho tôi, nếu không, tôi sẽ cho các người biết tay!”, Trương Tinh Vũ phẫn nộ mắng chửi, ngoài nói miệng còn không quên đạp cho người phụ nữ kia một đạp. 
Người phụ nữ kia càng khóc dữ dội hơn. 
Xung quanh có lẽ là người thân bạn bè của người đó. 
Nhưng bọn họ lại không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng bên vừa tức giận, vừa sợ hãi. 
Chỉ có một người đàn ông trung niên tóc mai bạc trắng do dự một lúc, sau đó đi đến nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, chuyện ngày hôm nay là lỗi của chúng tôi, tôi thay mặt gia đình xin lỗi cậu! Mong cậu khoan dung độ lượng tha thứ cho chúng tôi…”. 
Nói xong, ông ta cúi người thật sâu trước Lâm Chính. 
Lâm Chính nhíu mày. 
Tô Nhu hoàn toàn ngây ngốc. 
Cô vội vàng chạy tới, ngăn cản Trương Tinh Vũ đang nổi nóng: “Mẹ, đủ rồi! Đừng quậy nữa!”. 
“Tiểu Nhu, sao các con lại xuống đây?”, hình như lúc này Trương Tinh Vũ mới chú ý đến Lâm Chính và Tô Nhu. 
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Người ta làm sai cái gì? Sao mẹ có thể quá đáng như vậy?”, Tô Nhu tức giận nói. 
“Sợ cái gì? Có chồng tương lai của con ở đây, dù mẹ có động vào bọn họ thì đã sao? Bọn họ còn dám đọ sức với Chủ tịch Lâm hay sao?”, Trương Tinh Vũ hống hách nói. 
“Mẹ…”, Tô Nhu tức tối. 
Lâm Chính không nói lời nào, chỉ đỡ người kia dậy, thản nhiên nói: “Tôi đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra rồi.

Chuyện này không phải lỗi của các ông, các ông không cần phải xin lỗi”. 
Người đó sững sờ, vội nói: “Cảm ơn cậu đã hiểu cho, cảm ơn Chủ tịch Lâm”. 
Lâm Chính liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất khóc lóc, lại nhìn sang Trương Tinh Vũ, sau đó gọi: “Quản lý Lý!”. 
“Có”, quản lý đại sảnh tiến lên. 
“Báo cảnh sát đi”, Lâm Chính nói. 

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình. 
“Báo cảnh sát cũng tốt!”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, nói với Lâm Chính: “Con rể à, loại người này nên giao cho cảnh sát xử lý, thật là coi trời bằng vung!”. 
Mấy người kia nghe vậy, sắc mặt thay đổi. 
“Chủ tịch Lâm…”, người đàn ông trung niên trước kia vội vàng tiến lên. 
Nhưng Lâm Chính nhấc tay, ra hiệu ông ta không cần sốt ruột, sau đó lại nói: “Chuyện này tôi sẽ không can thiệp, mọi hành động của bà ta ở nơi này không liên quan đến tôi.

Mặc dù tôi đã bao hết khách sạn này, nhưng tôi không cấm bất kỳ ai vào trong.

Do đó, chuyện giữa bà Trương và người phụ nữ này thuộc về hành vi ẩu đả cá nhân.

Báo cảnh sát đi, bên cảnh sát xử lý chuyện này thế nào thì xử lý thế đó, tôi tuyệt đối sẽ không can dự, cũng tuyệt đối không vì chuyện này mà nhằm vào bất cứ ai, xin hãy yên tâm”. 
Lời này vừa nói ra, người trong đại sảnh đều sững sờ. 
Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy? 
Đây là định phủi bỏ quan hệ với Trương Tinh Vũ sao? 
Tô Quảng trợn tròn mắt. 
Trương Tinh Vũ trừng lớn mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính, ngạc nhiên nói: “Con rể, con… con nói lời này là có ý gì?”. 
“Không có ý gì cả, chỉ muốn nói mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho sự nông nổi của mình! Ai cũng không được ngoại lệ!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhu: “Cô thấy sao?”. 
“Tôi… Tôi không có ý kiến”, Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu. 
“Được! Quản lý Lý, vậy làm phiền anh rồi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó quay người rời khỏi khách sạn. 
“Ê, con rể, con đi đâu? Con rể?”, Trương Tinh Vũ vội đuổi theo, nhưng vô dụng. 
“Chủ tịch Lâm có ý gì?”. 
Những người đó đều mù mịt. 

“Còn không hiểu sao? Chủ tịch Lâm rõ ràng không muốn can thiệp vào những chuyện thế này, cậu ta thẳng thừng phủi bỏ quan hệ”, người bên cạnh nhắc nhở một câu. 
Trương Tinh Vũ nghe vậy, suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất. 
“Sao lại như vậy?”, Tô Quảng cũng bối rối không biết làm sao. 
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ rằng có Chủ tịch Lâm chống lưng thì mẹ có thể ý thế ức hiếp người khác sao? Chủ tịch Lâm có được thành tựu ngày hôm nay, chắc chắn không phải người thích ỷ thế ức hiếp người, mẹ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”, Tô Nhu nhỏ giọng nói. 
“Thế… Thế… Thế là thế nào? Cho nên thằng nhóc đó mặc kệ mẹ rồi sao? Cậu ta… Cậu ta không ra mặt thay mẹ sao?”, Trương Tinh Vũ trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tô Nhu. 
Tô Nhu thở dài, đi đến dìu người phụ nữ khóc lóc ở dưới đất dậy, sau đó cúi người, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi cô, là mẹ cháu không hiểu chuyện đã xúc phạm đến cô, mong cô tha lỗi cho chúng cháu.

Chúng cháu sẽ thông báo với phía cảnh sát, tiến hành đàm phán, cháu cũng sẽ chịu mọi chi phí điều trị cho cô”. 
Nghe vậy, Trương Tinh Vũ kinh hãi run rẩy cả người, không tin nổi nhìn Tô Nhu. 
“Con gái, con…”. 
“Mẹ, đến xin lỗi người ta đi”, Tô Nhu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói. 
Trương Tinh Vũ nghe vậy, tức đến nổ phổi. 
“Được lắm, được lắm, các người phản hết rồi! Phản hết rồi! Ngay cả người mẹ này mà cũng không cần nữa đúng không?”, Trương Tinh Vũ tức tối. 
“Mẹ, mau qua đây đi!”, Tô Nhu sốt ruột. 
“Mẹ không xin lỗi đâu!”, Trương Tinh Vũ tức giận mắng. 
Nhưng bà ta quật cường cũng vô dụng, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe, vài đồng chí mặc đồng phục đi vào….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui