“Không mở cho bên ngoài sao?”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sững sờ.
Tô Nhu cũng bất ngờ, vội vàng hỏi: “Tại sao vậy?”
“Cô không biết sao? Hôm nay cả khách sạn Minh Châu được bao trọn rồi.
Chuyện này lên cả báo tin tức của Giang Thành rồi đấy”, người tài xế trả lời, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho mọi người xem.
“Cái gì? Khách sạn được bao trọn rồi sao?”, Tô Nhu sững sờ.
“Chuyện gì vậy?”, Tô Nhu không hiểu
Trương Tinh Vũ thì vui mừng ra mặt, có lẽ bà ta ý thức được điều gì đó bèn kích động nói: “Chắc chắn, chắc chắn là vì con đấy”.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, Tô Nhu nhìn Trương Tinh Vũ bằng vẻ nghi ngờ.
Trương Tinh Vũ chỉ hào hứng nói: “Con bé ngốc này, sao mà chậm tiêu hóa thế? Thường ngày chả sao, hôm nay cả khách sạn lại được bao trọn.
Tại sao chứ? Rất rõ ràng! Rõ ràng là chủ tịch Lâm làm mà.
Chủ tịch Lâm vì con mới bao trọn cả khách sạn Minh Châu đấy”.
“Chuyện này…”, Tô Nhu ngập ngừng.
Nói như vậy thì cũng có lý.
Dù sao thì chủ tịch Lâm cũng là người có năng lực mà.
“Mọi người nói gì vậy? Vì mọi người mà bao trọn khách sạn á? Các người điên rồi”, người tài xế nhìn ba người phía sau với vẻ tò mò.
“Bác tài nói bớt đi chút, mau lái xe tới khách sạn Minh Châu đi.
Nếu còn không đi thì chúng tôi đổi xe khác”, Trương Tinh Vũ trừng mắt nhìn người tài xế.
“Đừng đừng, giờ tôi đi ngay”, người tài xế không dám nói thêm lời nào, có tiền là được, đâu cần tranh luận đúng sai với người khác chứ.
Thế là tài xế đạp chân ga.
Chiếc xe phóng thẳng tới khách sạn Châu Minh.
Lâm Ngữ Yên đã đứng ngoài cửa khách sạn đợi từ lâu.
Ba người vừa tới, Lâm Ngữ Yên nói gì đó với giám đốc, thế là người này chạy tới mở cửa xe cho Tô Nhu.
Người tài xế ngạc nhiên tới mức hai con ngươi như muốn lòi ra ngoài.
Trương Tinh Vũ thì càng chắc chắn với khẳng định của mình hơn.
Bà ta hếch mũi, nói với người tài xế bằng vẻ đầy tự tin đầy mình: “Ê, thấy gì chưa? Sau này đừng có khinh thường người khác nha!”
“Vâng, vâng thưa bà…”, người tài xế cười khổ, lấy tiền rồi rời đi.
“Là bà Trương và cô Tô phải không? Mời bên này”, người quản lý nở nụ cười đầy chuyên nghiệp, dẫn đường cho bọn họ.
Mấy người lập tức đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Bên trong thang máy, Trương Tinh Vũ tỏ ra kích động lắm, thi thoảng lại chỉnh quần áo, rồi liếc nhìn Tô Nhu, kiểm tra xem cô ăn mặc đã đạt chuẩn chưa.
Lâm Ngữ Yên đứng bên cạnh không khỏi bật cười.
Trương Tinh Vũ là người thế nào đương nhiên cô ta nhìn là biết.
Thế nhưng cô ta giả vờ làm kẻ ngây thơ.
Tô Nhu cũng đâu kém cạnh, đương nhiên biết Lâm Ngữ Yên đang nghĩ gì.
Cô cảm thấy thật ái ngại.
Thang máy lên thẳng tới tầng 56 mới dừng lại.
Đây là tầng cao nhất của khách sạn, có một nhà hàng ngoài trời.
Lúc này, trời đã tối.
Cảnh đêm Giang Thành bao trùm cả không gian.
Bởi vì tòa nhà cao, trừ khi đứng sát đường biên, nếu không thì không thể nào nhìn thấy vẻ rực rỡ của bên dưới được.
Cả bầu trời cũng lấp lánh đầy sao khiến người khác không khỏi đắm say.
Chỉ có điều không gian trước mắt là một màu đen kịt, không có bất kỳ thứ gì.
Đám đông kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Mất điện à?”, Tô Quảng tò mò hỏi.
“Giám đốc, sao khách sạn không bật đèn vậy? Tối như thế này rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả”, Trương Tinh Vũ cũng lên tiếng.
Lúc này đến cả Lâm Ngữ Yên cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng người giám đốc chỉ cười thần bí, quay người đi về phía thang máy
“Các vị thưởng thức buổi tối này đi nhé”.
Dứt lời, cửa thang máy đóng lại.
Ánh sáng duy nhất từ thang máy phát ra cũng biến mất.
“Này, giám đốc! Các người đi đâu vậy?”
Trương Tinh Vũ cuống cuồng kêu lên.
Thế nhưng thang máy đã đi xuống.
“Mẹ, giờ chúng ta phải làm sao?”, Tô Nhu không biết phải làm thế nào.
Xung quanh tối thui và vô cùng im lặng.
Đây là nơi mà chủ tịch Lâm mời họ à?
“Về thôi”, Tô Quảng không chịu được nữa bèn quay người ấn thang máy.
Thế nhưng Lâm Ngữ Yên chỉ nói: “Đợi một lúc xem sao”.
“Sao thế”, Tô Quảng nhìn về phía Lâm Ngữ Yên đang nói dù chẳng thấy mô tê gì.
Đúng lúc này.
Tinh.
Trong bóng đêm, tiếng piano vang lên.
Bốn người sững sờ, quay về ướng có âm thanh.
Rồi thêm vài nốt nhạc nữa.
Mặc dù tối như mực nhưng âm thanh vang lên rõ ràng như ở ngay bên tai vậy.
Ai đang đánh đàn thế?Bốn người đều cảm thấy tò mò.
Thế nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe.
Tiếng đàn dần kéo dài hơn, nhẹ nhàng dệt lên một khúc nhạc chảy trong không gian.
Tối đen thế này mà ai còn đánh đàn không biết?Rồi nhìn thấy gì mà đánh?
Tiếng đàn dần trở nên dồn dập, lúc trầm lúc bổng như dội thẳng vào linh hồn khiến đám đông say mê, ngây ngất.
Tô Nhu khá hiểu về đàn.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thì một nốt bẻ đôi cũng không biết.
Nhưng dù Tô Quảng là người bình thường thì cũng phải ngất ngây trước giai điệu này.
Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh đã hoàn toàn đơ người.
Cô ta cảm thấy lồ ng ngực như bị bóp chặt, trợn tròn mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Mặc dù xung quanh không một ánh đèn, chỉ mượn ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao nhưng cô ta vẫn có thể nhìn thấy một bóng hình đang ngồi ở đó, lướt tay trên những phím đàn.
Tiếng đàn đẹp đẽ này khiến người khác hoàn toàn bị thuần phục.
Cô ta rất thích piano.
Tất cả những nhạc sĩ piano cô ta đều biết.
Cũng biết cả những nghệ sĩ hiện đại.
Thế nhưng không có ai khiến cô ta phải ngạc nhiên như thế này.
Cô ta cảm giác như linh hồn mình sắp bị hút ra tới nơi rồi.
Ai? Người này là ai? Lâm Ngữ Yên không ngừng suy nghĩ.
Tiếng đàn nhỏ dần, sau đó kết thúc.
Đám đông dần bừng tỉnh nhưng vẫn chưa thể thoát khỏi điệu nhạc.
Đúng lúc này, một nốt nhạc cao vút lại đột nhiên vang lên, giống như lao thẳng tới tận mây xanh.
Bầu trời là background, tất cả đều bị những nốt nhạc soi sáng.
Bốn người cảm thấy tóc mai tóc gáy dựng hết cả lên.
Đây mới chính là âm nhạc kinh điển.
Đây mới chính là linh hồn của âm thanh…Cùng với tiếng đàn cuối cùng vang lên thì cả không gian cũng sáng rực.
Vô số đèn điện được bật sáng.
Bóng tối tan biến.
Không gian trước mặt đập vào mắt.
Cuối cùng thì Tô Nhu cũng đã nhìn rõ mọi thứ.
Cô há hốc miệng, hóa đá….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...