“Cô là ai?”, Tô Nhu trầm mặt, nhìn có vẻ không vui.
“Cô Tô Nhu, lúc trước chúng tôi có gọi điện.
Cô quên nhanh vậy sao?”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười.
“Lúc trước có gọi điện sao?”
Tô Nhu ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ra người này là ai: “Cô là Lâm Ngữ Yên?”
“Đúng vậy”, Lâm Ngữ Yên gật đầu.
“Cô Lâm, dù có chuyện gì thì hành động này của cô cũng thô lỗ quá”, Tô Nhu đanh giọng.
“Cô Tô, có lẽ tôi nên gọi là chị dâu.
Chị dâu, tôi cũng hết cách, có việc gấp cần nhờ chị, nhưng lại sợ chị không đồng ý nên mới phải dùng cách này”, Lâm Ngữ Yên tỏ ra bất lực.
“Việc gấp sao?”, Tô Nhu chau mày: “Việc gì gấp?”
“Tôi muốn nhờ chị thay tôi hẹn gặp chủ tịch Lâm”.
“Hẹn gặp chủ tịch Lâm?”
“Đúng vậy.
Tôi có việc rất quan trọng cần nói chuyện với chủ tịch Lâm”, Lâm Ngữ Yên trông vô cùng nghiêm túc.
Tô Nhu tỏ ra do dự.
Trương Tinh Vũ lúc này bước tới, nghe thấy vậy thì không hiểu gì, chỉ nhìn Lâm Ngữ Yên rồi nhìn Tô Nhủ: “Con gái, cô gái này là ai vậy?”
“Cô ấy…là…là bạn của con” Tô Nhu lắp bắp.
Trương Tinh Vũ không thích Lâm Chính nên có lẽ đến người nhà họ Lâm có những ai cũng không biết.
Mặc dù Tô Nhu và Lâm Ngữ Yên mới gặp lần đầu nhưng nếu Trương Tinh Vũ biết về Lâm Ngữ Yên và cứ nhạo báng Lâm Chính trước mặt cô ta thì Tô Nhu cũng cảm thấy khó xử.
Nếu mà làm náo loạn cả lên thì chỉ càng thêm rắc rối.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy vậy bèn lắc đầu: “Xem ra đến cả chị cũng chê người anh đó của tôi rồi.
Có điều cũng phải.
Trước mắt anh ấy chẳng có thành tựu gì, trong mắt mọi người chỉ là một kẻ bỏ đi.
Chị không chấp nhận anh ấy cũng là điều đương nhiên thôi”.
“Tôi không có ý đó, chỉ là…", Tô Nhu định nói gì đó nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
“Ồ, hóa ra là bạn của Tô Nhu à.
Chẳng trách.
Nhưng hành động vừa rồi thất lễ quá”, Trương Tinh Vũ trách móc.
“Xin lỗi cô! Lần sau cháu sẽ chú ý hơn…”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười, lập tức xin lỗi.
Thần thái của Lâm Ngữ Yên cũng không hề kém Tô Nhu.
Cô ta cười rạng rỡ.
Trương Tinh Vũ định mắng thêm vài câu nhưng thấy thái độ như vậy thì cũng dịu xuống nhiều, cũng không nỡ trách thêm nữa.
Bà ta chỉ phất tay: “Biết sai mà sửa, đúng là đứa bé ngoan”.
“Dạ vâng cô".
“Cháu tìm Tô Nhu có việc gì?”
“Cháu nghe nói mối quan hệ giữa chị Tô và chủ tịch Lâm không tệ nên định nhờ chị Tô giúp cháu gặp chủ tịch Lâm”.
“Ồ, chuyện này…thực ra cũng không giấu gì cháu.
Tô Nhu nhà cô sắp thành đôi với chủ tịch Lâm rồi.
Đợi hai đứa kết hôn xong thì nói thêm thắt vài câu cũng chẳng thành vấn đề”, Trương Tinh Vũ đắc ý nói.
Đến cả bạn của Tô Nhu cũng tới nhờ giúp đỡ thì có thể thấy tin về chủ tịch Lâm và Tô Nhu đã truyền đi khắp nơi rồi.
“Mẹ đừng nói linh tinh”, Tô Nhu sốt ruột.
“Chị Tô Nhu, chị giúp tôi được không…”, Lâm Ngữ Yên khẩn cầu.
“Chuyện này tôi không quyết được.
Đúng là tôi có hẹn dùng bữa với chủ tịch Lâm nhưng chủ tịch Lâm có đồng ý hay không lại là chuyện khác…”, Tô Nhu bất lực nói.
Dứt lời, điện thoại của Tô Nhu bỗng đổ chuông.
Cô liếc nhìn.
Là Mã Hải gọi tới.
Cô hợp tác với Dương Hoa, có lưu số của Mã Hải, thế nhưng có vẻ như Mã Hải chưa bao giờ gọi điện cho cô.
Tô Nhu căng thẳng nghe máy: “A lô, chủ tịch Mã!”
“Tôi không phải chủ tịch gì đâu.
Chủ tịch thật sự của tập đoàn Dương Hoa là chủ tịch Lâm.
Cô gọi tôi Mã Hải là được rồi’, điện thoại vang lên giọng nói của Mã Hải.
“Chủ tịch Mã khách sáo rồi”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Thôi chúng ta không nói rườm rà nữa.
Là thế này, chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đồng ý ăn cơm cùng cô rồi”, Mã Hải nói.
“Thật sao?”, Tô Nhu nín thở.
“Đúng vậy, nhưng mà chủ tịch Lâm cũng nói rằng cậu ấy mời cô chứ không phải cô mời.
Địa điểm sẽ do cậu ấy quyết định.
“Điều này…”
“Được, được chứ!”
Trương Tinh Vũ ở bên cạnh dường như nghe thấy nên đã vội vàng đáp lại: “Chủ tịch Mã, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”
“Mẹ!”, Tô Nhu vội vàng lên tiếng.
“Chủ tịch Mã yên tâm.
Tôi đảm bảo sẽ bắt con bé Tô Nhu trang điểm thật xinh đẹp đi gặp chủ tịch Lâm”, Trương Tinh Vũ kích động lên tiếng.
“Được! Vậy tôi sẽ gửi địa điểm qua điện thoại nhé.
Cô có thể dùng định vị để đi tới nơi”, Mã Hải nói xong bèn tắt máy.
“Tốt quá!”
Trương Tinh Vũ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Tô Quảng, cười tươi rói.
Tô Nhu nhăn nhó, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
“Chị Tô Nhu, bữa ăn này có thể dẫn tôi đi cùng không?”, Lâm Ngữ Yên bước tới hỏi.
“Được”, Tô Nhu gật đầu.
“Nhóc này, hóng hớt cái gì chứ.
Đây là bữa tối của vợ chồng nhà người ta, cháu tới đó làm bóng đèn à? Sau này cháu đi lúc nào cũng được, nhưng tối nay thì không được”, Trương Tinh Vũ lập tức phản đối.
“Mẹ, con nói lại lần nữa, con đi ăn là vì cảm ơn chủ tịch Lâm.
Nếu như mẹ ép con làm những việc khác thì con sẽ không đi”, Tô Nhu kiên quyết nói.
“Con…được được…đi đi …đi hết đi, cả nhóc này cũng đi đi.
Mẹ cũng đi.
Được chưa?”, Trương Tinh Vũ cảm thấy đau đầu.
Tính cách của con gái thế nào bà ta đều biết cả.
Nếu như để cô giận lên thì cô chắc chắn sẽ không đi đâu hết.
Để có thể kiềm chế Tô Nhu, Trương Tinh Vũ đành phải mềm dẻo.
“Tốt quá”, Lâm Ngữ Yên vui lắm.
“Mau xem xem chủ tịch Lâm mời con ăn ở đâu!”
Trương Tinh Vũ hỏi.
Tô Nhu lấy điện thoại ra, liếc nhìn: “Khách sạn Minh Châu”
“Khách sạn Minh Châu sao? Chúng ta từng tới đó rồi”, Tô Quảng lầm bầm.
Lâm Ngữ Yên cũng giật mình.
“Lẽ nào đại gia thần bí bao trọn khách sạn Minh Châu chính là chủ tịch Lâm sao? Ha ha, xem ra tối nay vui đây”, cô ta nghĩ thầm.
Tô Nhu bị Trương Tinh vũ lôi về nhà sửa soạn.
Một tiếng sau, cô lại bị lôi đi mua một bộ trang phục đắt đỏ.
Lần này có thể nói Trương Tinh Vũ quyết tâm chơi cạn máu.
Còn Lâm Ngữ Yên cũng sửa soạn đơn giản.
Đợi tới giờ thì một mình tới khách sạn Minh Châu và đứng trước cửa đợi.
Tô Quảng cũng muốn lái xe đưa Tô Nhu đi nhưng bị Trương Tinh Vũ ngăn lại.
Với cái xe cà tàng đó mà đòi chở Tô Nhu sao.
Vậy thì thà bà ta để cô đi tắc xi còn hơn.
“Tắc xi!”, Trương Tinh Vũ đứng bên đường vẫy tay.
Một chiếc xe xuất hiện.
“Khách sạn Minh Châu”.
Cả nhà lên xe, Trương Tinh Vũ cười tít mắt.
“Mọi người tới đó làm gì.
Hôm nay chỗ đó không mở cửa cho người ngoài đâu”, người tài xế quay lại nhìn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...