Bích Lam không phải là quán cà phê nổi tiếng ở Giang Thành, nó chỉ là một quán cà phê bình thường ở góc đường.
Quán cà phê này có chút lâu năm, bàn ghế và trang hoàng đều là kiểu cũ, buổi trưa chắc chắn không có nhiều người uống cà phê, chỉ thỉnh thoảng có người ghé qua mua bánh ngọt.
Lâm Ngữ Yên đã chờ ở đây từ lâu.
Cô ta vừa uống cà phê vừa đọc các tin tức về "Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn" và "Huyền Y Phái" ở trên điện thoại, trên mặt bàn bày đầy các loại bánh ngọt đẹp mắt.
Những người đến cùng cô ta thì ngồi ở bàn bên cạnh.
Rõ ràng là lần này, nhà họ Lâm đã trở thành hòn đá kê chân cho Huyền Y Phái.
Hiện giờ ở trong nước, thanh danh của Huyền Y Phái đã lên đến độ cao trước nay chưa từng có.
Vô số bài báo khen ngợi Huyền Y Phái hết lời.
Người dân thì ca tụng công đức, coi người của Huyền Y Phái là chúa cứu thế.
Thậm chí, ngay cả các phương tiện truyền thông chính thức cũng nhiều lần biểu dương tán thưởng.
Cờ gấm khen thưởng được đưa đến Huyền Y Phái cuồn cuộn không dứt.
Không thể đếm xuể.
Huyền Y Phái đã in sâu vào tâm trí của mỗi người dân.
Còn doanh nghiệp của Lâm Thị… thì đã để lại tiếng xấu muôn đời.
Nhà máy đóng cửa, công ty đóng cửa, rất nhiều doanh nghiệp cũng vì vậy mà sụp đổ…
"Khốn kiếp!".
Lâm Ngữ Yên đập điện thoại lên bàn, sắc mặt vô cùng giận dữ.
Leng keng…
"Chào anh, xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?".
Tiếng cười đầy chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ ở cửa vang lên.
Lâm Chính chào một câu rồi bước tới ngồi xuống.
Lâm Ngữ Yên thở phù một hơi, thu lại vẻ tức giận, yên lặng nhìn Lâm Chính.
Còn Lâm Chính cũng đang đánh giá cô ta.
Trên thực tế bọn họ có biết nhau.
Biết nhau từ nhỏ.
Tuy thời gian hai người ở cùng nhau không dài lắm, nhưng cũng được coi là chơi đùa vô tư với nhau, chỉ là sau này khi Lâm Chính rời đi, thì Lâm Ngữ Yên không còn gặp lại anh nữa.
"Đã lâu không gặp, không ngờ bây giờ anh lại trở nên thế này", ánh mắt Lâm Ngữ Yên có chút phức tạp.
"Ừm", Lâm Chính đáp khẽ một câu, cũng không nhiều lời, chỉ chăm chú uống cà phê.
"Anh vẫn ổn chứ?", Lâm Ngữ Yên chần chừ một lát rồi hỏi.
"Chắc hẳn cô cũng biết chuyện về tôi, bao nhiêu năm nay không hỏi thăm, bây giờ lại hỏi tôi một câu như vậy, cô không cảm thấy rất giả tạo sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, đôi môi đỏ mọng khẽ há, có chút á khẩu.
Nhưng một lát sau liền cười tự giễu, gật đầu: "Anh nói có lý, chắc hẳn anh cũng biết mục đích của tôi, bây giờ nói những lời khách sáo này đúng là vô vị thật".
"Vậy các cô có gì cứ nói thẳng đi", Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, mặt không cảm xúc nói: "Tôi không thể giúp các cô liên hệ với thần y Lâm được".
"Thực sự không còn gì để thương lượng sao?", Lâm Ngữ Yên nhíu mày.
Trên thực tế, cô ta cũng biết đây là chuyện rất khó, dù sao trước kia nhà họ Lâm đã từng bàn chuyện này với Lâm Chính, nhưng không thành công.
"Thương lượng? Lâm Ngữ Yên, nếu tôi bảo chồng cô kết hôn với người phụ nữ khác, thì cô có đồng ý không?", Lâm Chính hỏi.
"Tôi vẫn chưa kết hôn".
"Vậy nếu bảo mẹ cô tái giá lấy người khác thì sao?", Lâm Chính bình thản nói.
"Lâm Chính, anh có ý gì hả?", Lâm Ngữ Yên nổi giận.
"Ý của tôi rất đơn giản, nếu bố hoặc mẹ cô chịu tái giá hoặc lấy người khác, thì tôi sẽ lập tức đưa Tô Nhu lên tận giường của thần y Lâm, đồng thời sắp xếp cho thần y Lâm và các cô gặp mặt.
Các cô đồng ý chấp nhận thì tôi cũng đồng ý chấp nhận", Lâm Chính không nhanh không chậm đáp.
Soạt…
Người nhà họ Lâm ở bàn bên cạnh lập tức đứng lên, tức giận nhìn Lâm Chính.
Nhân viên phục vụ trong quán cà phê giật nảy mình.
Nhưng Lâm Ngữ Yên kịp thời phẩy tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Cô ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt có thất vọng, có bất lực, có đau khổ, có oán hận.
Rất phức tạp.
Nhưng trong mắt Lâm Chính chỉ có sự lạnh lùng.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Khoảng ba phút sau, Lâm Ngữ Yên mới chậm rãi lên tiếng: "Lâm Chính, tôi biết, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này, dù sao đó cũng là vợ mình.
Nhưng Lâm Chính, nhà họ Lâm chúng tôi biết rất rõ về vợ anh.
Anh kết hôn với chị ta đã được ba năm, mà chưa động được vào một ngón tay của chị ta.
Hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, huống hồ nhà họ Tô cũng khinh thường anh, người vợ này cũng chưa bao giờ coi trọng anh.
Lẽ nào anh muốn chịu đựng sự sỉ nhục và cái danh vô dụng mãi sao?".
"Ý cô là gì?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Lâm Chính, tôi đã nghe nói mọi chuyện rồi, tôi biết anh rất thiệt thòi.
Gia tộc đẩy anh đến chi nhánh, chi nhánh lại đưa anh đến nhà họ Tô ở rể.
Chắc chắn anh rất giận nhà họ Lâm, nhưng Lâm Chính, cuộc đời này chính là vậy, nếu anh là đồ vô dụng, thì ai sẽ quan tâm đến anh chứ? Bây giờ cơ hội đã đến, anh chỉ cần phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi móc nối được với thần y Lâm, là anh có thể trở về nhà họ Lâm, có thể có được tất cả những gì anh muốn, cần gì phải chịu nhục ở nhà họ Tô chứ? Cũng sẽ không bị người Giang Thành chê cười, sống vất vưởng cả đời nữa", Lâm Ngữ Yên hết lời khuyên nhủ.
Đứng trên góc độ của cô ta thì đây quả thực là một cơ hội của Lâm Chính.
Nhưng đối với Lâm Chính, từ đầu đến cuối… đây chỉ là một câu chuyện cười.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Lâm Ngữ Yên, khuôn mặt như đáy giếng cổ, không một gợn sóng.
Lâm Ngữ Yên vẫn luôn quan sát nét mặt của Lâm Chính, không biết tại sao, cô ta cảm giác ánh mắt Lâm Chính có chút đáng sợ, cũng có chút… quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng cô ta không biết rốt cuộc ánh mắt này giống với ánh mắt của ai.
"Tôi hỏi cô một câu", Lâm Chính nói.
"Anh nói đi".
"Chuyện này… có được coi là nhà họ Lâm đang cầu xin tôi không?".
"Cầu xin?".
Lâm Ngữ Yên lại nhíu mày.
Đây không phải là một từ tốt đẹp.
Ít nhất đối với nhà họ Lâm là vậy.
Có lẽ nhà họ Lâm sẽ đi cầu xin người khác, nhưng… tuyệt đối không phải là người như Lâm Chính.
"Không", Lâm Ngữ Yên lắc đầu.
"Vậy thì mời cô về", Lâm Chính thẳng thừng nói.
"Lâm Chính, lẽ nào ngay cả cơ hội ngàn năm có một như thế này mà anh cũng bỏ qua sao?", Lâm Ngữ Yên cuống lên, vội vàng đứng dậy: "Bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trở lại nhà họ Lâm được nữa".
"Sao tôi phải trở lại nhà họ Lâm chứ?".
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Nhà họ Lâm chẳng có gì đáng để thu hút tôi cả, sao tôi phải trở lại nơi đó chứ?".
"Nhưng…", Lâm Ngữ Yên còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã đứng lên.
"Hình như chúng ta đã bất đồng ý kiến, nói đến đây thôi, tôi phải về rồi".
Anh xoay người bước ra ngoài, nhưng đi được một nửa, hình như lại nhớ ra gì đó.
"Ngữ Yên".
"Hử?".
"Lần này nhà họ Lâm không cầu xin tôi cũng không sao, nhưng lần tới sẽ phải làm thế thôi".
Lâm Chính ngoái lại nói, rồi cất bước về phía cửa.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, sau đó mím môi, không nói gì.
Trong mắt cô ta thì đây chẳng khác nào câu nói đùa.
Nhà họ Lâm cầu xin anh ta?
Nằm mơ đi!
Một thằng vô dụng bị đuổi ra khỏi gia tộc, một thằng ở rể… Nếu nhà họ Lâm cầu xin người như vậy, thì chẳng phải sẽ mất sạch thể diện của một gia tộc trăm năm sao?
"Đứng lại!".
Hình như người nhà họ Lâm không muốn để Lâm Chính cứ thế đi mất, lập tức đứng dậy quát.
"Để anh ta đi", Lâm Ngữ Yên sẵng giọng.
"Cô Ngữ Yên…"
"Để anh ta đi đi, nếu anh ta đã quyết, thì chúng ta cũng không cần gửi gắm hy vọng vào anh ta nữa".
Lâm Ngữ Yên đanh mắt lại, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, lạnh lùng nói.
"Cô chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?".
"Đến Dương Hoa, tìm thần y Lâm".
"Thần y Lâm chưa chắc sẽ gặp chúng ta…"
"Không gặp chúng ta…", Lâm Ngữ Yên xoa chiếc cằm tinh xảo, bỗng trầm giọng nói: "Vậy thì chúng ta đi tìm Tô Nhu! Lập tức đưa Tô Nhu đến gặp tôi, bất kể chị ta có đồng ý gặp hay không".
"Vâng, cô chủ!"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...