Mạc Phó đã ra mặt rồi mà còn không làm gì được.
Hơn nữa từ thái độ của những người tài xế này có thể thấy họ hoàn toàn không coi Huyền Y Phái ra gì.
Thật đáng ghét.
Đám người này rõ ràng là tới xin chữa trị giúp.
Nếu đã vậy thì sao lại có thể có thái độ khoa trương như vậy chứ! Dù Mạc Phó rất nhẫn nại nhưng cũng hết chịu nổi rồi.
“Thầy Long Thủ và Tần Bách Tùng đều rất bận.
E rằng không thể tiếp đón mọi người được”, Mạc Phó lạnh lùng lên tiếng.
“Ông nói cái gì?”
Người tài xế tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt Mạc Phó.
Đúng lúc này, một giọng nói từ trong chiếc Bentley vang lên.
“Tiểu Tứ, điềm tĩnh chút, ăn nói cho đàng hoàng”.
“Vâng thưa chủ nhân”.
Gã tài xế vội vàng cúi mình sau đó liếc nhìn Mạc Phó.
Gã bước tới, nói vài cậu với ông ta.
Mạc Phó vốn đang tức giận lắm nhưng không biết gã tài xế nói gì đó mà ông ta lập tức tái mặt, trợn tròn mắt nhìn gã tài xế: “Thật sao?”
“Người ở trong xe kìa, còn có thể là giả sao?”, gã tài xế hừ giọng.
Mạc Phó suy nghĩ rồi trầm giọng: “Mọi người đợi tôi một chút, tôi phải vào nói chuyện này với thầy Tần Bách Tùng”.
“Chúng tôi vào nói thì cũng thế.
Chủ nhân của chúng tôi không đợi nổi nữa rồi”, người tài xế nói.
Mạc Phó lập tức gật đầu: “Cũng được, vậy các người lái xe vào trong đi”.
“Được”.
Gã tài xế mỉm cười, lập tức lên xe, khởi động máy.
Nhà họ Tô tức lắm.
Thế nhưng thấy đến cả Mạc Phó cũng không dám truy cứu thì biết là người này có thân phận không hề đơn giản.
Trương Tinh Vũ tức tới mức run rẩy.
Tô Quảng đứng bên cạnh an ủi.
Nói rằng dù gì đó cũng là tài xế thôi, đừng chấp vặt.
Đúng lúc này, một bóng hình lập tức chặn ngay trước chiếc xe Bently đang nổ máy.
“Dừng lại!”
Tiếng quát vang lên.
Đám đông thất kinh, quay qua nhìn thì thấy Tô Nhu đang ngáng đường.
“Con đàn bà này, muốn chết à? Cút qua một bên, nếu không ông đâm chết bây giờ”, người tài xế liếc nhìn Tô Nhu và quát tháo.
“Các người đánh mẹ tôi, còn ức hiếp người nhà tôi.
Tôi không cần biết các người là ai nhưng phải xin lỗi mẹ tôi trước”, Tô Nhu đanh mặt nói.
Mặc dù Tô Nhu cũng không hài lòng bởi rất nhiều hành động của Trương Tinh Vũ nhưng dù sao đó cũng là mẹ cô.
Dù thế nào thì Tô Nhu cũng không thể chấp nhận việc nhìn thấy mẹ mình bị ức hiếp được.
“Khốn nạn!”
Gã tài xế điên máu, trừng mắt với Tô Nhu: “Mày là cái thá gì mà còn bắt tao xin lỗi.
Mày có biết tao là ai không? Tao phải xin lỗi mẹ mày á, mày nhận nổi không?”
“Các người…”
Tô Nhu tức run lên.
Cô còn định nói gì nữa thì lúc này Lâm Chính đã bước tới, kéo cô lại.
“Lâm Chính, anh buông ra”, Tô Nhu giãy giụa.
“Tô Nhu, đừng làm loạn”, Lâm Chính quát
“Lâm Chính, đồ bạc nhược còn làm ra bộ ông chủ à.
Cậu tránh qua một bên đi”, Trương Tinh Vũ lập tức lên tiếng.
Lâm Chính chỉ lạnh lùng nhìn bà ta rồi quát lên: “Đến cả thầy Mạc Phó còn không trách được những người này thì mẹ có thể sao? Gây sự với họ rồi dù mọi người không sợ nhưng còn Tô Nhu? Sự nghiệp của Tô Nhu đang đi lên, mọi người còn muốn gây rắc rối thêm cho cô ấy hả? Mọi người muốn hủy hoại tiền đồ của cô ấy phải không?”
Dứt lời, Trương Tinh Vũ á khẩu.
“Nhóc này thú vị đấy, cậu ta nói đúng.
Có những người các người không động vào được đâu”, gã tài xế nhếch mép, cười đắc ý.
“Đáng ghét! Chết tiệt!”, Tô Nhu tức tới mức giậm chân.
Thế nhưng Lâm Chính lại chẳng tỏ ra tức giận.
Anh liếc nhìn người tài xế, trầm giọng nói: “Các người đã nói ra được như vậy mà không hiểu đạo lý của câu nói đó à?”
Gã tài xế giật mình, trừng mắt với Lâm Chính: “Nhóc, ý cậu là gì?”
“Ý gì còn cần tôi phải nói nhiều sao? Hôm nay xem ra các người tới công cốc rồi”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Mày là cái thá gì mà dám nói bậy ở đây? Mày là thằng ngốc đấy à?”, gã tài xế không hiểu ý của Lâm Chính, chỉ cảm thấy kỳ lạ nên chửi rủa.
Lâm Chính cũng chẳng buồn tranh luận, chỉ kéo Tô Nhu qua một bên.
Tên tài xế lầm bầm rồi lái xe vào trong.
Những chiếc xe khác cũng chạy vào theo.
Tô Nhu nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
Cô quay qua trừng mắt với Lâm Chính: “Em luôn tưởng anh chỉ không muốn sinh sự với người trong nhà nên mới nhịn.
Thật không ngờ với người ngoài anh cũng yếu đuối như vậy.
Đến cả người thân mà anh cũng không bảo vệ được.
Anh có còn là đàn ông nữa hay không vậy?”
Lâm Chính giật mình, khẽ chau mày: “Tô Nhu, anh muốn tốt cho em.
Huống hồ anh có cách giải quyết của mình”.
“Em biết một điều nhịn là chín điều lạnh.
Nhưng đó là mẹ của em.
Chúng ta chưa ly hôn thì đó cũng là mẹ của anh mà! Anh có thể trơ mắt nhìn người khác ức hiếp mẹ xong để họ bỏ đi sao? Lâm Chính, em đã gạt công ty qua một bên rồi mà anh còn làm vậy.
Anh khiến em thất vọng quá”.
Tô Nhu vẩy tay Lâm Chính ra và quay người bỏ chạy.
Lâm Chính không hề đuổi theo.
Anh chỉ cảm thấy tức giận.
Anh giận lắm.
Không chỉ giận Tô Nhu mà còn giận cả đám người kia.
Có lẽ…chẳng ai có thể hiểu được anh…
Anh ngăn Tô Nhu là vì dù là cô ấy hay là nhà họ Tô thì đều không thể đắc tội với những người đó.
Chỉ có anh có thể mà thôi.
Anh có cách xử lý của riêng mình.
Anh không muốn Tô Nhu gặp rắc rối.
Thế nhưng có vẻ như mọi chuyện đều là do Lâm Chính tự mua dây buộc mình.
“Có lẽ chúng ta không nên trở thành vợ chồng”, Lâm Chính lầm bầm.
Đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng.
Reng reng…
Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.
Lâm Chính lấy máy ra.
Là Tần Bách Tùng gọi.
Anh nghe máy.
“Thưa thầy, thầy mau tới phòng họp.
Có khách tới”, Tần Bách Tùng kích động nói.
“Bảo toàn bộ đợi tôi ở phòng họp.
Phải rồi, cả tên tài xế nữa cũng ở đó đợi tôi.
Giờ tôi tới”.
Lâm Chính nói xong bèn tắt máy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...