Lúc này bà cụ Tô nằm liệt trên cáng, hôn mê bất tỉnh, dường như đã chết vậy, bên cạnh là đám con cháu nhà họ Tô đang khóc lóc, Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh đều đến, thậm chí cả nhà Tô Quảng cũng đến.
Trong mắt Tô Nhu lộ ra sự lo lắng, vốn định tiến lên nhưng bị Trương Tinh Vũ kéo lại, dường như không cho cô lại gần.
"Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ ở đâu?"
Tô Cương hét lớn.
Một nhân viên y tế nhanh chóng đi qua.
"Chuyện gì vậy?", anh ta nhìn bà cụ Tô, phát hiện ra có vẻ như di chứng của bà ta khá nghiêm trọng so với các ca bình thường, nên lập tức hỏi.
"Mẹ tôi… bà ấy có những triệu chứng này, bây giờ tình hình của bà ấy rất nguy hiểm.
Xin bác sĩ hãy cứu giúp", Tô Cối tiến lên, sắc mặt rất không tự nhiên nói.
"Tình huống rất nguy hiểm?", người nọ sững sờ, nhíu mày đứng lên: "Mời nói rõ ra, nếu không tôi không thể chữa được, dẫu sao nơi này không phải bệnh viện, chúng tôi chỉ xuất phát từ tinh thần nhân đạo mới chữa bệnh, nếu xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không chịu nổi trách nhiệm".
Đám Tô Cối vừa nghe xong, mặt ai cũng tím tái lại, không ai chịu nói chuyện.
"Đã là lúc nào rồi mà các người còn định giấu nữa?", nhân viên y tế kia có hơi tức giận.
Tô Dư đứng bên không nhìn nổi nữa, lập tức tiến lên vội vàng nói: "Bác sĩ, là như vậy, chú hai tôi trước kia là chủ nhiệm khoa của khoa điều trị vật lý viện Đông y, bà tôi mắc bệnh tim, bà dùng thuốc mới xong bị di chứng nghiêm trọng, chú hai tôi liền thử phương pháp châm cứu kết hợp cùng thuốc chữa trị cho bà tôi.
Kết quả….
kết quả thành ra như vậy".
"Châm cứu? Dùng thuốc?", người đó sững sờ: "Ông dùng phương pháp châm cứu gì? Dùng loại thuốc gì?"
"Tôi… tôi… tôi dùng kỹ thuật châm cứu của "Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên", thuốc dùng… cỏ kiến lửa nghiền thành bột…", Tô Cối do dự rồi nói.
"Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên?", nhân viên y tế rõ ràng không biết thuật châm cứu thần kỳ này.
Nhưng Lâm Chính đứng bên lại nghe rõ mồn một.
Tô Cối hiểu một chút về "Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên", ông ta nhìn thấy bà cụ Tô ngất xỉu, thần kinh xuất hiện vấn đề, định dùng châm cứu k1ch thích thần kinh bà cụ Tô, đồng thời phối hợp thêm cỏ kiến cửa để làm nóng cơ thể bà ta, và để đạt được hiệu quả chữa trị.
Nhưng làm vậy đã sai còn sai hơn.
Đầu tiên, ông ta chưa phát hiện ra được triệu chứng kia của bà cụ Tô xuất hiện ở đâu, cứ dùng bừa "Linh Thủ Thiên".
Thứ hai, cơ thể bà cụ Tô yếu ớt, sao chịu được hiệu quả của cỏ kiến lửa? Xuất hiện tình trạng như này cũng là đương nhiên.
Nhân viên y tế kia chẳng qua chỉ là học sinh của Huyền Y Phái, đương nhiên không hiểu phải xử lý thế nào, chỉ đành nói: "Tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho người bệnh, triệu chứng này cần mời thầy Long Thủ hoặc thầy Tần Bách Tùng chữa trị, mọi người chờ một chút!"
"Phải chờ bao lâu?", Tô Dư lo lắng hỏi.
"Tôi cũng không rõ, mấy thầy giáo bây giờ đang bận không ra được, tôi không biết bọn họ đang làm gì, nhưng họ phải xong việc mới đến được", người kia lắc đầu.
"Các người làm gì vậy? Sao công việc có thể quan trọng hơn tính mạng người bệnh được!", giọng nói chua ngoa của Tô Trân vang lên.
Sắc mặt người kia trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thưa cô, việc các thầy hiện tại đang xử lý, chuyện nào cũng liên quan đến tính mạng con người, tất cả mọi người của học viện Huyền Y Phái của chúng tôi đều vùi đầu vào công việc chữa trị cứu người, mọi người đừng tưởng mạng của các người là mạng, mạng của người khác không phải mạng à, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ tất cả sinh mạng của mọi người.
Nhưng xin thái độ của mọi người có thể tốt hơn chút".
"Haizz, cậu nói năng kiểu gì vậy?", Tô Trân sốt ruột, liền cãi nhau nhau với người đó nhưng bị Tô Dư ngăn lại.
"Cô, đừng nói nữa…", Tô Dư rơi nước mắt.
Tô Trân mím môi, cuối cùng không nói gì.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát tất cả, bởi vì khi anh xuất hiện anh đội mũ, nên nhiều người không nhận ra anh là chủ tịch Lâm.
Anh lắc đầu, sau đó rời đi.
Anh chẳng có chút hảo cảm nào với bà cụ Tô, cho nên lúc này anh cũng sẽ không ra tay, sinh tử giàu sang đều do số trời, anh không cần ra tay vì bà cụ Tô, đương nhiên anh vẫn có lòng nhân đạo cứu người, nên sẽ không đi dặn dò người của Huyền Y Phái không chữa trị cho bà ta.
Nhưng Lâm Chính còn chưa đi được mấy bước…
"Anh rể?"
Một tiếng kêu non nớt vang lên.
Người Lâm Chính run lên, không quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một cô bé chạy nhanh đến khoác tay Lâm Chính.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, phát hiện ra người nắm tay anh là Tô Tiểu Khuynh.
Có điều bây giờ anh là chủ tịch Lâm, không phải Lâm Chính, Tô Tiểu Khuynh cũng không nhận ra.
Mà ở bên kia Tô Nhu cũng vô cùng bất ngờ, mặc dù không nhìn thấy mặt Lâm Chính, nhưng qua bóng lưng có thể đoán được người này chính là Lâm Chính, nên thất thanh kêu lên: "Lâm Chính, sao anh lại ở đây?"
Haiz.
Lâm Chính khẽ thở dài, lặng lẽ lấy châm bạc đâm vào cổ.
Nháy mắt, gương mặt khôi ngô tuấn tú lại khôi phục thành hình dạng của Lâm Chính.
Anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tô Tiểu Khuynh: "Tiểu Khuynh!"
"Anh rể, thật sự là anh nè!"
Tô Tiểu Khuynh kích động vô cùng.
"Cái tên phế vật này sao cậu lại ở đây?", Trương Tinh Vũ nhíu mày, nhất thời mất hứng.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ xoay người gật đầu với Tô Nhu coi như chào hỏi.
Tô Nhu há miệng, muốn nói lại thôi, nhưng lại lặng lẽ thở dài: "Bà nội bị bệnh rất nặng, lúc này chắc là thật, anh qua nhìn chút đi".
Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Tô Nhu nên đành gật đầu, đi đến giường bệnh được sắp xếp ở ngoài trời.
"Thằng khốn này, sao cậu đến đây! Cút đi!"
Tô Trân đang buồn phiền nhìn thấy Lâm Chính đi đến liền thét lên.
"Cô, sao cô có thể nói chuyện như vậy với Lâm Chính? Anh ấy cũng có ý tốt mà!", Tô Nhu hơi tức giận.
"Đúng vậy cô, Lâm Chính dẫu sao cũng là người trong nhà chúng ta!", Tô Dư cũng sốt ruột, vội vàng nói.
"Người trong nhà? Hắn xứng sao? Hắn muốn là người trong nhà với chúng ta sao, được, cậu mau liên lạc với Mã Hải, gọi chủ tịch Lâm đến! Chữa khỏi cho bà nội!", Tô Trân nhíu mày nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người hiện lên vẻ kỳ lạ.
Người nhà họ Tô đều biết Lâm Chính quen Mã Hải, nhưng cả Giang Thành đều biết chủ tịch Lâm thích Tô Nhu.
Bây giờ nhiều người đều bàn tán rằng Lâm Chính biết Mã Hải vì chủ tịch Lâm bày mưu tính kế để mình tiếp xúc với Lâm Chính, bảo Lâm Chính rời khỏi Tô Nhu, để chủ tịch Lâm có thể thuận lợi rước mỹ nhân về nhà.
Bây giờ Tô Trân bảo Lâm Chính chủ động liên lạc với chủ tịch Lâm sao?
Trong mắt người ngoài hành động này không khác gì đưa vợ mình vào tay người khác!
Đây chẳng phải tự cắm sừng lên đầu mình à?
Thế thì quá nhục nhã!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...