Khi bọn họ đến trước cổng bệnh viện, mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi…
Lúc này, cả bệnh viện người đông như kiến, tập trung rất nhiều người dân.
Các loại xe riêng ra vào không ngớt, còi rú ầm ĩ.
Có người vô cùng nôn nóng, lớn tiếng gọi bác sĩ, có người nước mắt giàn giụa, gọi tên người thân của mình.
Những xe cấp cứu được phái đi còn không lái được vào bệnh viện, chẳng còn cách nào khác, nhân viên cứu hộ chỉ có thể khiêng bệnh nhân đã hôn mê vào trong bệnh viện.
"Sao lại thế này?".
Người nhà họ Lâm sửng sốt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Tung kêu lên.
Lâm Vũ Hào há hốc miệng, không thốt nên lời.
Lần này thì ngay cả hắn cũng cảm giác được sự việc không đơn giản.
Lâm Ngữ Yên nhíu mày, đỗ xe ở ven đường, rồi đẩy cửa xuống xe.
"Em họ, em đi đâu vậy?", Lâm Vũ Hào cuống lên hỏi.
"Vào bệnh viện hỏi thăm tình hình, bỗng dưng có nhiều bệnh nhân như vậy, chắc chắn là có vấn đề, tốt nhất phải làm rõ trước đã", Lâm Ngữ Yên trầm giọng nói, rồi tiến về phía bệnh viện.
Những người còn lại cũng vội vàng đi theo.
Nhưng đúng lúc này…
Két!
Mấy chiếc xe cấp cứu bỗng phóng như bay tới, dừng ở cổng bệnh viện, sau đó không ít người mặc áo blouse trắng bước từ trên xe xuống.
Bọn họ khiêng một số bệnh nhân tình hình khá nghiêm trọng lên xe cấp cứu.
Mấy người nhà họ Lâm quay sang nhìn, phát hiện một người quen thuộc bước từ trên xe cấp cứu xuống…
Đám Lâm Ngữ Yên nhìn thấy người kia còn tưởng mình bị hoa mắt…
"Chủ tịch Lâm?".
Cô ta kêu lên thất thanh.
Mấy người Lâm Vũ Hào cũng nhìn người kia với ánh mắt không thể tin nổi.
"Ồ, các người cũng ở đây à?".
Lâm Chính liếc nhìn mấy người Lâm Ngữ Yên, sắc mặt lạnh tanh, cùng mấy nhân viên cứu hộ kia khiêng bệnh nhân lên xe.
"Sao nào? Thần y Lâm, cậu vẫn có thời gian rảnh rỗi lo chuyện bao đồng này à? Tập đoàn Dương Hoa của các cậu sắp gặp họa rồi! Cậu vẫn chưa ý thức được sao?", Lâm Vũ Hào cười khẽ, nói.
"Câu này phải là tôi nói với các người mới đúng, còn nữa, tôi nhắc lại lần cuối, thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện".
Lâm Chính bình thản nói, rồi lên xe đi thẳng.
"Ngu xuẩn, tại sao một thằng ngu như vậy lại nghĩ ra được mấy phương thuốc kia nhỉ?", Lâm Vũ Hào khinh bỉ nói.
“Tập đoàn Dương Hoa ở trong tay loại ngu ngốc như vậy, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.
Cũng không biết tại sao gia tộc chúng ta lại coi trọng anh ta như vậy”, Lâm Tung cũng lắc đầu.
Nhưng Lâm Ngữ Yên lại đứng sững như trời trồng, nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, hình như đang nghĩ gì đó.
Một lát sau, sắc mặt cô ta bỗng trở nên trắng bệch, quay phắt người lại, xông về phía bệnh nhân ở gần cổng bệnh viện nhất.
“Em họ!”.
“Cô Ngữ Yên!”.
Người nhà họ Lâm kinh ngạc, nhao nhao kêu lên.
Nhưng Lâm Ngữ Yên phớt lờ bọn họ, chạy thẳng đến bên cạnh bệnh nhân đang hôn mê, nói với người nhà bệnh nhân đang khóc lóc: “Tôi là bác sĩ, có thể để tôi khám bệnh cho ông ấy không?”.
“Cô là bác sĩ sao? Thế thì tốt quá, cầu xin cô hãy cứu bố tôi với, cầu xin cô đấy!”, cô gái ở bên cạnh hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói.
Bây giờ bệnh nhân chật cứng bệnh viện, các bác sĩ không thể phân thân, những bệnh nhân này đừng nói là có người khám, sợ rằng giường bệnh còn chẳng có, chỉ có thể nằm đây chờ chết.
Nghe Lâm Ngữ Yên nói vậy, người nhà của các bệnh nhân ở xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn.
“Cô gái, cô là bác sĩ sao?”.
“Cô mau khám cho anh tôi với, anh tôi sắp không xong rồi”.
“Bác sĩ, mau xem qua cho mẹ tôi một chút đi”.
“Bác sĩ, cầu xin cô đấy!”.
“Bác sĩ, tôi quỳ với cô!”.
Người nhà bệnh nhân xúm lại, khóc lóc quỳ lạy.
“Mọi người cứ bình tĩnh, tôi sẽ khám lần lượt”.
Lâm Ngữ Yên nói, rồi bắt đầu bắt mạch cho những bệnh nhân này.
Thực ra y thuật của Lâm Ngữ Yên không cao, cô ta cũng chỉ học được mấy thứ bề mặt, nhưng với tình hình bây giờ, thì những kĩ thuật này cũng đủ dùng.
Nhưng sau một lát chẩn đoán, sắc mặt Lâm Ngữ Yên liền trở nên nghiêm trọng.
Cô ta lại kiểm tra cho những người khác, mấy người Lâm Vũ Hào đứng ở bên cạnh đều có thể nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của cô ta.
Lâm Ngữ Yên đứng dậy, cơ thể lảo đảo, dường như có chút đứng không vững.
“Em họ, em không sao chứ?”, Lâm Vũ Hào vội chạy tới đỡ cô ta.
“Em… em không sao…”
“Những người này bị sao vậy?”, Lâm Vũ Hào hỏi.
“Hình như tim bọn họ có vấn đề, không những vậy, ngay cả thần kinh cũng có vấn đề, bây giờ tình hình rất nguy cấp…”
“Tim có vấn đề?”.
Tất cả người nhà họ Lâm đều run rẩy.
“Tôi hỏi các anh, người thân của các anh có từng uống “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn” không?”, Lâm Ngữ Yên dè dặt hỏi.
Cô ta vừa dứt lời, những người này lập tức nhao nhao nói.
“Có”.
“Bố tôi bị bệnh tim đã nhiều năm, nghe nói thuốc này hữu dụng, tôi liền mua ngay cho bố tôi uống”.
“Anh tôi bị bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ, trước kia từng trải qua một cuộc đại phẫu, có thể sống đến bây giờ đã là tốt lắm rồi, dùng thuốc kia cũng có hiệu quả rất tốt, nếu không hiện giờ có lẽ anh ấy còn đang nằm trên giường bệnh ấy”.
“Bố tôi cũng uống”.
“Ông tôi cũng vậy”.
“Cả mẹ tôi nữa”.
…
Người nhà bệnh nhân tranh nhau nói.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy thế thì hóa đá hoàn toàn.
Mấy người Lâm Vũ Hào nghi hoặc nhìn Lâm Ngữ Yên, ai nấy đều nghệt mặt ra không hiểu gì.
“Cô Ngữ Yên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cô hỏi bọn họ cái này làm gì?”.
“Chắc không phải em nghĩ rằng bệnh của bọn họ là do thuốc của chúng ta gây ra đấy chứ?”, Lâm Vũ Hào cẩn thận tiến lại gần, nói.
Lâm Ngữ Yên không nói gì, chỉ chen ra khỏi đám người, bước về phía xe của mình.
Sắc mặt cô ta vô cùng âm trầm, không nói lời nào.
“Bác sĩ? Cô đi đâu vậy? Bác sĩ!”.
Người nhà của các bệnh nhân ở phía sau kêu lên, nhưng không ngăn được Lâm Ngữ Yên.
Người nhà họ Lâm đưa mắt nhìn nhau, cũng vội vàng chui vào xe.
“Đặt ngay vé máy bay, lập tức trở về Yên Kinh”, Lâm Ngữ Yên lên xe, lạnh lùng nói.
“Em họ, rốt cuộc là làm sao vậy?”, Lâm Vũ Hào hỏi.
“Những người này… rất có khả năng liên quan đến thuốc của nhà chúng ta…”, Lâm Ngữ Yên chần chừ một lát rồi nói.
Đám người Lâm Vũ Hào, Lâm Tung đều trợn tròn mắt, sau đó ai nấy đều phì cười.
“Cô Ngữ Yên, cô nói gì vậy? Sao thuốc của nhà họ Lâm chúng ta có thể có vấn đề chứ? Đây là kết quả đã được thử nghiệm rất nhiều lần mà!”.
“Ngay cả tổ chức y học cũng đã giám định, sao cô lại nghĩ như vậy chứ?”.
Bọn họ cười ầm lên.
Chuyện này thực sự là quá hoang đường, ai sẽ tin chứ?
“Mọi người đã quên những lời thần y Lâm nói lúc nãy rồi à?”, Lâm Ngữ Yên quay lại nhìn bọn họ.
“Anh ta nói gì?”, Lâm Tung vô thức hỏi.
“Anh ta nói… thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện!”.
“Vịt chết còn cứng mỏ mà thôi! Em họ, lẽ nào em tưởng là thật sao? Cho dù thực sự chưa hoàn thiện, lẽ nào nhà họ Lâm chúng ta không thể khiến nó hoàn thiện sao?”.
Lâm Vũ Hào mỉm cười nói.
Lâm Ngữ Yên không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vũ Hào bỗng rung lên.
“Em đừng lo, có lẽ chỉ là là một số tình hình đột phát, sao có thể liên quan đến chúng ta được chứ?”, Lâm Vũ Hào vừa cười nói, vừa lấy điện thoại ra nghe.
“A lô, tôi là Lâm Vũ Hào…”
Nhưng một lát sau, khuôn mặt Lâm Vũ Hào dần trở nên đông cứng lại, cả người cũng dần trở nên đờ đẫn, cuối cùng, điện thoại còn trượt khỏi tay rơi xuống.
Cạch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Mọi người trong xe đều nín thở.
“Không thể nào…”, anh ta thì thào ba chữ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...