“Tạm biệt, tạm biệt…”
Mọi người run lẩy bẩy, đâu còn dám ở lại, vội vàng bỏ chạy.
Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung Nữ cũng chạy nhanh như bay, nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này.
Thái Thương Long vốn dĩ muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy hai cánh tay đen nhánh của mình, không khỏi kêu lên: “Thần y Lâm, vậy… tôi thì sao?”
“Anh… có khả năng là không đi được, anh có đi cũng chết, không đi thì tôi cũng không có ý định cứu anh, hay là ở nơi này chờ chết đi, dù sao cũng đều phải chết, thà hít thở thêm mấy hơi không khí trong lành, tránh việc lát nữa độc dược phát tác phải bỏ mạng, không còn cơ hội để mà hít thở nữa”, Lâm Chính cười nói.
Thái Thương Long sợ tới mức hồn bay phách tán, cũng không dám nổi giận, vội vàng tiến lên hét lớn: “Thần y Lâm, hãy tha cho tôi một mạng đi! Cầu xin anh tha cho tôi một mạng! Chỉ cần anh có thể tha cho tôi một mạng! Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
“Thật sao? Nhưng tôi không thể tin được anh! Lật lọng, đánh lén sau lưng, nếu tôi còn tiếp tục dùng anh, không thể đảm bảo rằng tôi sẽ không bị đâm sau lưng một lần nữa, tôi đâu thể chịu đựng được?”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi cho rằng vẫn nên giết anh thì hơn”.
“Thần y Lâm, xin hãy tha mạng! Tôi thề sẽ không bao giờ phản bội anh nữa! Không bao giờ!”, Thái Thương Long vội vàng quỳ xuống kêu gào, suýt thì bật khóc.
Chắc chắn là không thể đánh lại.
Lúc này muốn sống thì chỉ có thể cầu xin tha thứ, bày tỏ thành ý.
Lâm Chính yên lặng nhìn anh ta chăm chú, một lúc sau mới thở dài.
“Thôi, nếu đã như vậy, tôi sẽ tha cho anh một mạng, nhưng tôi sẽ không giải hết độc trên người anh ngay lập tức, nếu muốn giải hết độc tố trong cơ thể, còn phải xem biểu hiện sau này của anh như thế nào”.
Nói xong, Lâm Chính vung tay.
Vèo vèo vèo…
Vài chiếc châm bạc cắm vào cánh tay của Thái Thương Long.
Trong phút chốc, cánh tay đen nhánh của anh ta dần chuyển sang màu xám, tuy không khôi phục được như màu da ban đầu nhưng Thái Thương Long đã không còn cảm nhận được sự đau đớn như trước.
“Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn…” Thái Thương Long vội vàng hành lễ.
Lâm Chính phất tay, quay đầu nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ.
“Nói đi, cậu có mục đích gì?”, Thần Nữ Thái Vũ vừa xử lý vết thương của đồ đệ vừa nói.
“Mục đích?”
“Vô duyên vô cớ, sao cậu có thể mạo hiểm như vậy chỉ để giúp tôi? Cậu chắc chắn là có ý đồ khác!”, Thần Nữ nói.
Nghe vậy, Lâm Chính bật cười: “Thần Nữ đại nhân quả nhiên sáng suốt! Đúng là tôi có mục đích khác, mà mục đích của tôi cũng không có gì quá đáng, chỉ hi vọng Thần Nữ đại nhân có thể đưa cho tôi toàn bộ sách y cổ của thần miếu!”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Thần Nữ Thái Vụ đột nhiên thay đổi, quay đầu hừ nói: “Đó là bảo vật mà tổ tiên thần miếu đã để lại cho tôi! Tôi tổ chức thí luyện nhiều năm như vậy, chỉ đưa đồ vật chứ chưa bao giờ tặng sách! Không được! Tuyệt đối không được!”
“Thần Nữ đại nhân không muốn sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...