Lâm Ngữ Yên do một mình ở Yên Kinh chán quá nên đã xin bố cho tới Giang Thành.
Vừa hay nhà họ Lâm cũng quyết định cử người đi đàm phán với tập đoàn Dương Hoa.
Bọn họ không thể đợi thêm được nữa rồi.
Thế nhưng nào ngờ, lần đầu Lâm Ngữ Yên tới Giang Thành lại gặp phải người mà mình không muốn gặp nhất.
Cô ta chìn chăm chăm Lâm Chính, nắm tay siết chặt, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.
Nghĩ tới những gì xảy ra trước đó, cơn giận trong người cô ta vô thức trỗi dậy.
“Thật không ngờ anh chính là thần y Lâm.
Đúng là bất ngờ”, Lâm Ngữ Yên hít một hơi thật sâu và lên tiếng.
Chẳng trách khi đó điều tra thì phát hiện ra người này có mối quan hệ sâu sắc với Cung Hỉ Vân.
Giờ thì mọi điều đều có thể giải thích thông tỏ rồi.
“Sao? Cô Lâm, cô tới để thực hiện lời hứa lúc đó, giao đồ cho tôi phải không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên là không.
Thứ đó không dễ lấy được như vậy đâu.
Bố tôi nói rồi, ít nhất cũng phải một thời gian.
Lẽ nào thần y Lâm tới cả thời gian cũng không cho chúng tôi được một ít sao?”, Lâm Ngữ Yên cố gắng bình tĩnh lại.
“Đương nhiên là cho chứ.
Có điều, không tới để thực hiện lời hứa thì các người tới làm gì?”
“Hừ, thần y Lâm, cậu cũng chẳng biết khách sáo là gì nhỉ.
Chúng tôi tới làm gì, có lẽ không cần nói thì chắc cậu cũng biết”, Lâm Vũ Hào nheo mắt nói.
Mặc dù hắn không rõ mối quan hệ giữa Lâm Ngữ Yên và Lâm Chính nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Lâm Ngữ Yên có liên quan tới Lâm Thái nên hắn cũng không tiện hỏi.
“Ngại quá, tôi lại không đoán ra được”, Lâm Chính ngả người ra ghế, uống một ngụm trà.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn làm bộ không liên quan thế.
Tâm thế của anh thật khiến người khác phải khâm phục đấy”, Lâm Ngữ Yên cũng ngồi xuống.
“Cô Lâm muốn nói gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Chúng ta đừng lòng vòng nữa.
Tôi nói thẳng nhé thần y Lâm.
Nhà họ Lâm chúng tôi hi vọng anh có thẻ để tập đoàn của anh hợp tác cùng nhà họ Lâm”, Lâm Ngữ Yên nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính đầy tự tin.
Cô ta đã nói rất nhẹ nhàng.
Như vậy là đã rất giữ thể diện cho Lâm Chính rồi.
Hợp tác! Là nói khéo.
Chứ trên thực tế là thuần phục.
Không ai nên từ chối lời đều nghị này của cô ta.
Có những người có kêu trời kêu đất cũng không thể nào tiếp cận được nhà họ Lâm.
Vậy mà giờ, nhà họ Lâm lại chủ động đi kết nối với thần y Lâm.
Đây là niềm vinh dự lớn lao đấy.
Nếu như từ chối thì khác gì không biết điều.
Thế nhưng…rõ ràng thần y Lâm là người không biết điều.
Họ đợi câu trả lời của thần y Lâm bằng vẻ tự tin đầy mình, vậy mà thần y Lâm chỉ đáp lại bằng cái xua tay và nói một câu mà họ không thể nào quên: “Tôi không có hứng thú với nhà họ Lâm”.
Trong nháy mắt, cả căn phòng im lặng như tờ.
Lâm Vũ Hào chau mày.
Lâm Ngữ Yên rơi vào im lặng.
Không có hứng thú với nhà họ Lâm sao.
Tên này là một kẻ ngốc đấy à? Đây là nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy? Là một gia tộc mà có biết bao nhiêu người ngưỡng vọng.
Chỉ cần đi theo nhà họ Lâm thì có thể nói là đứng dưới một người mà trên cả vạn người đó.
Thậm chí, trong cả cái nước này cũng không có ai dám làm gì thần y Lâm của tập đoàn Dương Hoa.
Vì nếu hợp tác thì sau lưng anh chính là một kẻ khổng lồ.
Vậy mà thần y Lâm lại từ chối sao?
“Thần y Lâm đúng là thần y Lâm.
Nói câu nào là bất ngờ câu đấy”, Lâm Ngữ Yên bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt và lên tiếng.
“Có gì kỳ lạ đâu?”, Lâm Chính tỏ vẻ tò mò.
“Mặc dù thần y Lâm mang họ Lâm nhưng chắc chắn là không hiểu về nhà họ Lâm chúng tôi rồi.
Nhưng dù có như vậy thì chắc thần y Lâm cũng hiểu về tình hình trong nước chứ?”, Lâm Ngữ Yên nhìn anh chăm chăm.
“Tình hình gì?”
“Thần y Lâm còn định giả ngốc đến khi nào? Nực cười thật! Lẽ nào cậu không biết doanh nghiệp Lâm Thị đã ra mắt sản phẩm trị bệnh tim mới rồi hay sao?”, không đợi Lâm Ngữ Yên lên tiếng thì Lâm Vũ Hào đã chống bàn đứng dậy và nhìn Lâm Chính bằng vẻ trịch thượng.
“Cậu có biết phương thuốc để điều chế ra sản phẩm lấy từ đâu không? Đúng vậy, chính là lấy từ tập đoàn Dương Hoa đấy.
Phương thuốc các người đang nghiên cứu đó.
Chắc cậu hiểu chứ.
Chúng tôi đã đi trước một bước rồi.
Cậu không phục thì cũng chẳng còn đường sống nào khác đâu.
Nếu như cậu không nghe theo chúng tôi thì sau này những chuyện như thế sẽ càng ngày càng nhiều.
Tập đoàn của các cậu có thể đối đầu được với chúng tôi sao? Cậu cảm thấy…làm nổi không?”
Lâm Vũ Hào cười đầy tự tin.
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ khinh thường.
Hắn rất muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi và hoảng loạn vào lúc này của Lâm Chính.
Bởi vì hắn rất ghét cái vẻ điềm đạm này của anh.
Chỉ có điều…Lâm Vũ Hào lại phải thất vọng rồi.
Sau khi nghe thấy như vậy, Lâm Chính chỉ đáp lại một câu: “Chúng tôi có nghiên cứu thuốc gì mới đâu”
“Đừng có không chịu tỉnh ngộ như thế”, Lâm Vũ Hào chau mày.
Lâm Ngữ Yên chỉ lắc đầu thở dài.
“Trước đó đúng là chúng tôi định nghiên cứu phương thuốc mới.
Nhưng do chưa hoàn thiện nên dừng lại rồi”, Lâm Chính nói tiếp.
“Thần y Lâm, mọi người đâu có phải là kẻ ngốc.
Cậu tưởng tập đoàn mình mạnh lắm sao? Cậu sai rồi, tập đoàn của cậu đối với nhà họ Lâm chúng tôi y như kẻ vô hình ấy.
Chuyện của các cậu chúng tôi đều biết cả.
Giai đoạn trước, tập đoàn của cậu đã đầu tư một lượng tiền lớn vào việc nghiên cứu thuốc mới.
Giờ có lẽ là lỗ sặc máu rồi nhỉ? Giờ là lúc nào rồi mà còn cứng miệng.
Có nghĩa lý gì không?”, Lâm Vũ Hào cười nói.
“Tôi đã nói rồi.
Bởi vì thuốc mới chưa hoàn thiện nên đã dừng lại.
Đúng là chúng tôi bị tổn thất không ít tiền nhưng chưa tới mức mất mạng”, Lâm Chính lại lắc đầu.
Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào dần biến mất.
Sắc mặt hắn dần trở nên lạnh như băng: “Chủ tịch Lâm, hình như cậu không hiểu ý của tôi nói nhỉ?”
“Tôi nghĩ hình như các người không hiểu ý của tôi thì có”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Vì vậy ý của anh là từ chối phải không?”, Lâm Ngữ Yên đứng dậy, lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Được lắm”, Lâm Vũ Hào vỗ tay, đôi mắt hằm hằm sát khí, thế nhưng hắn vẫn nhếch miệng cười: “Xem ra thần y Lâm cứng đầu gớm.
Chúng tôi đã nói tới nước đó mà cậu vẫn không chịu tỉnh ngộ.
Vậy thì đừng có trách chúng tôi nhé”.
“Thần y Lâm, đừng có nói là chúng tôi không cho anh cơ hội.
Là do anh không biết trân trọng.
Đúng ra anh chỉ cần gật đầu dựa vào chúng tôi là xong.
Giờ xem ra anh phải đích thân tới Yên Kinh dập đầu mới có thể nhận được sự tha thứ từ nhà họ Lâm rồi! Thần y Lâm, đây thật sự không phải là điều tôi muốn thấy đâu”, Lâm Ngữ Yên lắc đầu, đứng dậy định rời đi.
“Thần y Lâm chúng ta sẽ còn gặp lại.
Có thể lần tới sẽ là ở Yên Kinh.
Khi đó chúng tôi đứng còn cậu quỳ đấy”, Lâm Vũ Hào cười khẩy và đi theo Lâm Ngữ Yên.
Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột ngột đứng dậy: “Đứng lại”.
Đám đông khựng bước.
“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo sao?”, Lâm Ngữ Yên quay đầu lại.
“Tôi thấy các người vẫn không hiểu ý của tôi rồi”.
“Ý gì?”, Lâm Ngữ Yên bất ngờ.
“Tôi nói rồi, tập đoàn chúng tôi dừng nghiên cứu loại thuốc đó là vì nó…vẫn chưa hoàn thiện”, Lâm Chính nghiêm túc nhắc lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...