Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Cùng với thuốc mới được tung ra, toàn bộ cổ phần của doanh nghiệp Lâm Thị cũng tăng lên đáng kể.

Không chỉ có vậy, thậm chí những công ty mà doanh nghiệp Lâm Thị từng hợp tác cũng chịu sự tác động. 
Loại thuốc mới này đúng là khủng khiếp quá.

Trị được tận gốc bênh tim mà.

Không phải là thuốc cầm chừng.

Cũng không phải là thuốc bổ.

Mà là thuốc trị được tận gốc bệnh tim đấy. 
Bệnh tim là bệnh khó trên thế giới.

Bao năm qua, con người luôn cố gắng khắc chế căn bệnh này nhưng vẫn chưa có tiển triển gì đột phá. 
Lần này, nhà họ Lâm cuối cùng cũng đã sản xuất ra được một loại thuốc mới rồi.

Không biết bao nhiêu gia đình hoan hô mừng rỡ.

Không biết bao nhiêu người múa may quay cuồng. 
Vô số người thậm chí còn lên mạng ca tụng doanh nghiệp Lâm Thị và có cả một bài hát khen ngợi họ đang nổi như cồn. 
Sáng sớm hôm sau, nhà báo đã vây kín trước cửa nhà máy của Lâm Thị.

Nhà họ Lâm đành phải cử người ra.

Một ngày không biết phải tiếp đón bao nhiêu cuộc họp báo. 
Ngay cả các hiệp hội và tổ chức y tế thế giới cũng bị chấn động.

Anna lập tức gọi điện cho Lâm Chính hỏi thăm tình hình.

Bởi vì cô ta thấy loại thuốc như vậy chỉ có Lâm Chính mới tạo ra được nên đương nhiên là cô ta thấy có hứng thú. 

Thế nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại bằng vỏn vẹn có ba từ: “Mặc kệ đi!” 
Anna là người thông mình, lập tức hiểu ngay ý của Lâm Chính là gì.

Cô ta im lặng.

Cho dù người của Hiệp hội có đi khảo sát thì cô ta cũng sẽ xin nghỉ phép không đi. 
Tại đỉnh tòa nhà.

Lâm Chính vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc nhìn ra cảnh đêm của Giang Thành. 
Reng reng… 
Tiếng điện thoại đổ chuông.

Là Tô Nhu gọi.

Anh liền nghe máy. 
“Anh đi đâu thế? Sắp 7 giờ rồi còn chưa về! Cơm nấu xong rồi.

Cả nhà đang đợi anh đấy”, Tô Nhu nói bằng giọng phàn nàn. 
“Con gái, con bận tâm làm gì? Con sắp được gả cho chủ tịch Lâm rồi, đừng có nói chuyện nhiều với cậu ta nữa.

Nếu không để chủ tịch Lâm biết được sẽ không hay đâu.

Chuyện lần trước ở công ty nếu không có chủ tịch Lâm ra tay thì chúng ta đã gặp rắc rối lớn rồi.

Con hi vọng gì ở kẻ bỏ đi như cậu ta chứ”. 
Lâm Chính có thể nghe thấy rõ tiếng chửi của Trương Tinh Vũ ở đầu dây bên ngày.

Bà ta cố tình nói rất to như để Lâm Chính có thể nghe thấy.

Lâm Chính chỉ chau mày không nói gì.

Tô Nhu tỏ ra lúng túng. 
“Anh có chút việc, không về nữa.

Mọi người ăn cơm đi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. 
Tô Nhu ngập ngừng: “Ờ vậy à…” 
Nói xong cô bèn tắt máy. 
“Thằng đó có về không?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng. 
“Mẹ, anh ấy nói việc bận nên không ăn”. 
“Hừ biết điều đấy.

Tôi nay chúng ta chúc mừng là được rồi! Nào con gái, chúng ta uống chút rượu vang đi, chúc mừng công ty và tập đoàn Dương Hoa đã có bước đầu hợp tác thành công 
Không có Lâm Chính, bà ta cười tươi hơn nhiều. 
“Lần này đúng là phải cảm ơn chủ tịch Lâm thật”, Tô Nhu cũng mỉm cười. 
Lúc này, Tô Quảng đang ăn bỗng nhớ ra điều gì đó bèn lên tiếng: “Con gái, con xem thế này có được không? Chúng ta tìm lúc nào đó mời chủ tịch Lâm ăn cơm, cảm ơn cậu ấy, tiện thể thăm dò xem ý tứ của cậu ấy thế nào.

Con thấy sao?” 
Dứt lời, hai mắt Trương Tinh Vũ sáng như sao: “Đúng vậy con gái, chúng ta mời chủ tịch Lâm ăn cơm đi! Rèn sắt cũng phải nhân lúc còn nóng chứ.

Chuyện của hai đứa cũng nên bàn bạc rồi”, Trương Tinh Vũ kích động, đồng thời giơ ngón tay cái lên tán dương chồng mình, ra hiệu ông ta làm tốt lắm. 
Tô Nhu nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt. 
“Mẹ đang nghĩ gì vậy? Chủ tịch Lâm là người bận rộn, đâu phải là người muốn mời là mời được đâu.

Huống hồ, con và Lâm Chính còn chưa ly hôn, sao có thể nói như vậy được”. 
“Chuyện hai đứa ly hôn đã rành rành ra cả rồi.


Giờ bàn việc này trước rồi ly hôn là xong.

Nếu hôm đó không phải vì công ty con xảy ra chuyện thì mẹ đã lôi hai đưa đi ly hôn rồi đấy”, Trương Tinh Vũ hừ giọng. 
“Mẹ đừng nói nữa.

Con nói rồi, con sẽ không ly hôn.

Ít nhất là thời điểm hiện tại sẽ không!”, Tô Nhu kích động nói. 
Trương Tinh Vũ còn định nói gì đó nhưng bị Tô Quảng ghì lại. 
Tô Quảng nháy mắt với bà ta rồi mỉm cười: “Con gái, gần đây công việc của con áp lực quá, bố mẹ đều hiểu cả.

Nếu con không muốn nói tới chuyện này thì bố mẹ cũng không ép.

Nhưng bữa cơm thì vẫn phải mời nhé.

Dù sao thì chủ tịch Lâm cũng giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy.

Bố nghe nói Triệu Thiên hôm đó đã bị chủ tịch Lâm đuổi việc đấy.

Bên đó còn tiếp tục hợp tác với con nữa.

Nên bữa cơm này không thể thiếu được”. 
“Điều này…”, Tô Nhu chần chừ. 
Trương Tinh Vũ thấy vậy lập tức hiểu ra ý của Tô Quảng.

Lôi hai đứa tới bàn ăn trước, tới khi đó có bàn hôn sự hay không thì hai ông bà lên tiếng là xong. 
“Sao con gái? Lẽ nào có vậy thôi mà con cũng không làm được? Đây không phải là chuyện của bố mẹ đâu mà là chuyện của con đấy”, Trương Tinh Vũ nâng tông. 
“Nhưng mà mẹ….Con nói rồi, con chưa chắc đã có thể liên hệ được với chủ tịch Lâm”. 
“Con chưa thử thì sao biết là không liên hệ được.

Sao biết là chủ tịch Lâm có rảnh hay không? Con không thử mà đã quả quyết như vậy rồi sao?” 
“Chuyện này…Thôi được, để con thử.

Nhưng con nói trước con mời chủ tịch Lâm ăn cơm chỉ là vì công việc thôi, để bày tỏ sự cảm kích, mọi người đừng có nghĩ nhiều đấy”, Tô Nhu thở dài, nói với vẻ thỏa hiệp. 
“Vâng vâng vâng.

Bố mẹ biết rồi.

Nào ăn cơm thôi!”, hai ông bà cười tươi như hoa. 
Lâm Chính cho điện thoại vào trong túi.


Lúc này, cánh cửa phòng được mở ra. 
“Chủ tịch Lâm, người phía bên Yên Kinh tới rồi”, Tiểu Hồ lên tiếng. 
“Ồ!” 
Lâm Chính cảm thấy hơi bất ngờ.

Anh còn chưa hành động, thuốc mới cũng chưa có vấn đề gì mà người bên Yên Kinh đã tới rồi sao? 
Lẽ nào…Đôi mắt Lâm Chính lấp láy.

Anh mơ hồ đoán ra được điều gì đó. 
“Để họ vào đi!” 
“Dạ!” 
Thư ký Tiểu Hồ đóng cửa lại, Lâm Chính ngồi xuống bàn.

Một lúc sau, vài bóng hình xuất hiện trước cửa.

Đi đầu chính là Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào.

Lâm Vũ Hào tươi cười bước vào phòng. 
Lâm Ngữ Yên thì không có biểu cảm gì nhiều.

Thế nhưng khi cô ta nhìn rõ Lâm Chính thì bỗng sững sờ, thất thanh kêu lên. 
“Là anh sao?” 
“Ồ! Cô Lâm Ngữ Yên đấy à! Đã lâu không gặp!”, Lâm Chính liếc nhìn Lâm Ngữ Yên và thản nhiên đáp lại. 
“Hai người quen nhau sao”, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào tắt lịm. 
“Đương nhiên là quen rồi.

Tôi không chỉ quen cô đây mà còn quen cả bố cô ấy là Lâm Thái.

Vì dù sao bố của cô ấy còn nợ tôi một thứ mà”, Lâm Chính lấy từ trong người ra bức thư viết bằng máu, khẽ vung vẩy trước mặt. 
Lâm Ngữ Yên mặt cắt không ra máu….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui