Lâm Chính nhìn chăm chăm Lâm Vũ Hào bằng vẻ vô cảm.
Lâm Vũ Hào vừa hút thuốc vừa bước về phía Lâm Tung.
Hắn chộp cổ áo Lâm Tung và lôi vào trong.
Rầm!
Lâm Tung ngã ra đất, thở hổn hển.
Mồ hôi nhễ nhại.
Lâm Chính không hề ngăn lại.
Lúc này ngoài anh ra, chẳng ai có thể ngăn được Lâm Vũ Hào.
“Thần y Lâm, giờ còn gì muốn nói không? Cậu muốn thử châm thuật của nhà họ Lâm hay là mỗi người tự động nhường một nước?”, Lâm Vũ Hào vứt nửa điếu thuốc xuống đất, day nát và mỉm cười.
“Anh cảm thấy châm thuật của nhà họ Lâm mạnh lắm sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Không chỉ có châm thuật mà…nhà họ Lâm cái gì cũng mạnh!”, Lâm Vũ Hào nói giọng đầy bá đạo.
Dứt lời, tất cả những người có mặt đều vênh mặt đầy tự hào.
Đây không phải là Lâm Vũ Hào đang khoác lác mà là sự thật.
Người ngoài không bao giờ biết được rốt cuộc là sức mạnh của nhà họ Lâm khủng khiếp tới mức nào.
Chỉ có người nhà họ Lâm mới biết được.
Bởi vì bọn họ được tận mắt chứng kiến.
Đến ngay cả bọn họ cũng luôn cảm thấy kính sợ gia tộc của mình.
Lâm Chính quay lại chỗ ngồi, nhắm mắt không nói gì.
“Tôi biết thần y Lâm là người thông minh.
Chào nhé.
Hi vọng lần sau gặp lại chúng ta có thể làm bạn.
Tôi cũng họ Lâm, có khi chúng ta là người cùng nhà đấy.
Đương nhiên, còn phải xem cậu có đủ nhanh nhạy không nữa”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó lôi Lâm Tung đang nằm bò ra sàn và định đi ra ngoài.
“Đứng lại”.
Đột nhiên, Lâm Chính hét lên.
Lâm Vũ Hào dừng bước, quay qua nhìn anh.
“Thần y Lâm còn có gì chỉ giáo sao?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười hỏi.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh có khi nào nghĩ là mình sai rồi không? Cả nhà họ Lâm cũng vậy.
Các người ngay từ đầu, chưa bao giờ nhìn thấu mọi thứ! Đợi đến khi đã tỏ tường thì các người có khi nào cảm thấy hối hận vì đã không biết gì không? Các người có cảm thấy sợ vì mình quá ngu ngốc không?”
Anh nói rất chậm nhưng rất nghiêm túc.
Giống như lời nói phát ra từ nội tâm.
Đám người nhà họ Lâm hoang mang không hiểu gì.
Lâm Vũ Hào chỉ chau mày, rõ ràng là không hiểu ý của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, mồm miệng nhanh không có nghĩa lý gì đâu.
Tôi biết cậu không phục nhưng tôi khuyên cậu một câu, mong là cậu sẽ nghe.
Với chút thực lực của cậu thì chẳng là gì trước mặt nhà họ Lâm cả.
Nếu như cậu muốn duy trì hiện trạng như bây giờ thì tốt nhất là hãy giữ thái độ trung lập.
Nếu cậu vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ thì thử nghĩ xem mình sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào trước đã.
Nhà họ Lâm chúng tôi không hề có kẻ địch, vì những ai đối đầu với chúng tôi thì đều bị chết sạch cả rồi”.
Thế nhưng lúc hắn định bước ra khỏi phòng thì giọng nói thản nhiên lại vang lên.
“Chúng ta sẽ nhanh gặp lại nhau thôi.
Tới khi đó, các người sẽ biết ý của tôi là gì…”
Lâm Vũ Hào chần chừ, khẽ chau mày sau đó cười khẩy.
“Đồ ngu!”, hắn thản nhiên lên tiếng rồi lắc đầu rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.
Ngồi vào trong xe, Lâm Tung mới cảm thấy yên tâm.
Hắn uống ngụm nước suối, rút vài tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mặt.
“Anh Hào, sao anh lại tới Giang Thành thế?”, Lâm Tung thận trọng hỏi.
“Có bao giờ rời khỏi Giang Thành đâu.
Tôi vốn định quay về gia tộc nhưng gia tộc bảo tôi ở lại với cậu.
Thế là tôi bèn ẩn đi.
Chủ yếu là muốn thoát khỏi tầm mắt của thần y Lâm”, Lâm Vũ Hào nói.
“May quá.
Lần này nếu không có anh Hào ra tay thì chắc là tôi đã chết ở đây rồi”, Lâm Tung vỗ ngực, run rẩy nói.
“Không ngờ cậu cũng cứng đầu gớm.
Nếu hôm nay cậu mà giao phương thuốc cho thần y Lâm thì có lẽ cũng đã không sống nổi rồi”, Lâm Vũ Hào nheo mắt nói.
Lâm Tung nghe thấy vậy thì giật mình, cười lúng túng.
Thực ra không phải hắn cứng đầu mà hắn không tin Lâm Chính lại dám đối đầu với nhà họ Lâm.
Thế nhưng với thái độ khi nãy của Lâm Chính thì hắn biết là mình đã sai rồi…Nếu như Lâm Vũ Hào không tới kịp thì có lẽ hắn đã về chầu ông bà rồi…
“Anh Hào, giờ chúng ta phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.
“Lâm Tung đưa phương thuốc cho tôi”, Lâm Vũ Hào nói.
“Anh Hào, phương thuốc tôi vứt rồi nhưng nội dung thì tôi nhớ.
Giờ để tôi viết ra”.
“Được, đưa giấy bút cho cậu ta”.
Người bên cạnh bèn lấy giấy bút đưa cho Lâm Tung.
Lâm Tung lập tức viết ra.
Lâm Vũ Hào nhận lấy, đọc kỹ.
Sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
“Đây là…phương thuốc do thần y Lâm tạo ra sao?”
“Đúng vậy, một bản là thật, một bản là giả! Bản giả đã bị đảo lộn thứ tự”.
“Vậy à?”, Lâm Vũ Hào cảm thán, đặt phương thuốc xuống, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp thần y Lâm rồi.
Thật không ngờ cậu ta lại có thể tạo ra được phương thuốc phi phàm đến thế.
Đúng là không thể khinh thường”
“Nhưng so với nhà họ Lâm thì hắn chỉ là con dĩn thôi.
Đúng là châu chấu đá xe”, người bên cạnh hừ giọng.
“Giờ không phải là lúc nói chuyện đó.
Mau chóng đưa phương thuốc về cho gia tộc.
Nhanh chóng sản xuất, nhất định phải tung ra thị trường trước tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Tung cười nói.
“Đúng rồi, giờ là lúc chạy đua thời gian”.
Lâm Vũ Hào gật đầu, nhìn phương thuốc một lần nữa.
Một lúc sau, đồng tử của hắn bỗng co rụt.
Dường như hắn phát hiện ra điều gì đó bèn quay đầu lại nhìn Lâm Tung.
“Anh Hào sao thế?”, Lâm Tung ớn lạnh.
“Có phải cậu quên thứ gì đó không?”, Lâm Vũ Hào lạnh giọng hỏi.
“Quên gì cơ ạ? Đâu có…”
“Hay là cậu giả vờ.
Sao phương thuốc này của cậu không có thuốc dẫn vậy?”, Lâm Vũ Hào trầm giọng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...