Lâm Tung cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Hắn là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy.
Thần y Lâm…chắc là biết hắn là người của nhà họ Lâm chứ?
Nếu đã biết, vậy sao thần y Lâm còn dám láo như thế? Sao dám ăn nói như vậy chứ.
Lẽ nào…thần y Lâm muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?
“Chủ tịch Lâm điên rồi? Các người dám động vào tôi sao? Các người có biết động vào tôi sẽ gặp hậu quả gì không? Muốn lấy tập đoàn Dương Hoa ra để chôn sống hả? Được lắm.
Vậy ra tay đi, ra tay đi”, Lâm Tung đanh giọng, tâm trạng trở nên kích động.
Lúc này hắn đã bị đẩy đến bên cửa sổ, nửa người lơ lửng ngoài không gian.
Hắn toát mồ hôi lạnh, nào dám giãy giụa, chỉ há hốc miếng gào lên.
“Chôn sống cả tập đoàn Dương Hoa chúng tôi? Lâm Tung, có phải là anh đánh giá mình cao quá không thể? Huống hồ tôi từng triệt hạ một người ở đây đấy.
Ai cũng đoán ra là ai.
Giờ anh giữ phương thuốc của tôi, nếu như phương thuốc này bị bại lộ, anh có biết ảnh hưởng thế nào không? Vì lợi ích công ty, lẽ nào tôi lại bỏ qua cho anh?”
Lâm Chính nói với vẻ vô cảm, sau đó nhắm mắt lại: “Tôi cho anh năm giây suy nghĩ.
Sau năm giây, nếu như không cho tôi đáp án, thì thật đáng tiếc, tòa nhà cao mấy chục tầng này, từ đây, tôi phải khiến anh thịt nát xương tan thôi".
Nói xong, Lâm Chính bắt đầu đếm ngược.
“5”
“Chủ tịch Lâm! Anh dám? Ngày mai nhà họ Lâm sẽ tiêu diệt sạch các người?”, Lâm Tung gào lên.
Thế nhưng dù thế nào thì Lâm Chính vẫn tiếp tục đếm.
“4”
“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc anh có biết sức mạnh của nhà họ Lâm không vậy.
Mặc dù tập đoàn Dương Hoa phát triển nhanh và nắm giữ hai phương thuốc, mặc dù các người cũng có những mối quan hệ nhưng ở trước mặt nhà họ Lâm thì các người cũng chỉ là trò cười thôi.
Các người có biết nhà họ Lâm mạnh tới mức nào không?"
“Ba!”
“Còn không mau thả tôi ra.
Nếu thả tôi thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra”.
“Hai!”
“Các người dám? Mau thả tôi ra! Mau”.
“Một!’
Lâm Chính đanh giọng.
Dứt lời, Lâm Tung lập tức nín thở.
Hắn không chịu khuất phục.
Không phải hắn không chịu mà là hắn không tin Lâm Chính dám giết hắn.
Thế nhưng hắn không hề biết quyết tâm của anh.
Lâm Chính giơ tay lên, khẽ phất: “Ném xuống”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân nhếch miệng cười, không hề do dự, cứ thế giơ tay lên.
Hai người mặc đồ đen lập tức định thả Lâm Tung xuống.
“Á…Á”, Lâm Tung gào thét như xé nát không gian.
Hắn nhìn xuống mà thất thần.
Và hắn bắt đầu hối hận.
Nhưng lúc này hối hận cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Đúng lúc này.
Rầm!
Cửa phòng làm việc mở ra, một giọng hét vang lên.
“Dừng tay!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu lại thì thấy một nhóm nam nữ bước vào.
Đám người này…chính là những người trước đó uy hiếp Lâm Chính.
“Anh Hào, mau cứu tôi! Mau cứu tôi”, Lâm Tung nhìn thấy những người bước vào thì điên cuồng gào thét.
Người có mặt tên Lâm Vũ Hào liếc nhìn Lâm Tung, sau đó mỉm cười và nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cậu làm gì vậy, định tuyên chiến với nhà họ Lâm sao?”
“Tôi có tư cách đó sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không! Chưa bao giờ có!”, Lâm Vũ Hào lắc đầu.
“Vậy tôi muốn thử”.
“Tôi khuyên cậu đừng có làm vậy, nếu không đến khi đó mà hối hận sẽ phải khóc đau lòng lắm”, Lâm Vũ Hào cười thản nhiên.
“Vậy à?”, Lâm Chính khẽ chau mày.
“Giao người cho tôi đi, đừng để tôi điên lên”, Lâm Vũ Hào lấy ra một hộp thuốc, châm lửa vào rít một hơi.
“Anh điên lên thì trông thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cậu có muốn biết không?”, Lâm Vũ Hào nheo mắt hỏi.
“Đương nhiên”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng và phất tay lần nữa.
“Vứt xuống đi”, Cung Hỉ Vân chẳng chút khác khí.
Đúng lúc hai người mặc áo đen định ném Lâm Tung lần nữa thì…
Vụt vụt vụt…
Bốn cây châm phóng tôi ghim vào hai người này.
Ngay sau đó hai người họ đứng bất động.
“Châm phong huyệt sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Nghe nói chủ tịch Lâm là thần y đánh bại Y vương Hàn Thành nhỉ.
Chắc cậu cũng biết sử dụng châm! Nhưng so với châm thuật của nhà họ Lâm thì không biết châm thuật của cậu thế nào đây?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó bước tới chỗ Lâm Tung.
“Cút!”, Cung Hỉ Vân hét lên và ra lệnh cho những người khác lao tới định ngăn Lâm Vũ Hào lại.
Thế nhưng…Lâm Vũ Hào chỉ phất tay.
Mỗi một cái phất tay của hắn lại có một loạt châm phóng ra, chúng ghim thẳng vào người Cung Hỉ Vân.
Thậm chí có vài cây kim còn nhắm cả vào Lâm Chính.
Có điều Lâm Chính đã nhanh nhẹn khống chế được chúng.
Những người khác thì không may mắn như vậy, họ bị châm đâm trúng và đứng bất động ngay tại chỗ…
Cả căn phòng lúc này đều bị Lâm Vũ Hào kiểm soát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...