Chiếc xe tông thẳng vào cửa khách sạn, khiến cảnh cửa vỡ ra thành bảy, tám mảnh.
Bụi đất bay mịt mùi, gạch vữa văng tứ tung.
Cả một trạm điện thoại và một chiếc xe bên đường cũng rung lên vì chịu ảnh hưởng.
Hiện trường trông vô cùng lộn xộn.
Mọi người đi đường kinh hãi kêu lên, lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Ông chủ khách sạn cũng sợ hết hồn vội chạy ra.
May mà trước cửa không có ai nên không có thiệt hại nhiều.
Chỉ có Triệu Thiên…là không may mắn đến thế.
Lâm Tung chật vật từ dưới đất bò dạy nhìn gầm chiếc xe thì thấy lúc này Triệu Thiên đã nát bét không còn ra hình người.
Đến cả nội tạng cũng bị lòi cả ra ngoài.
Trông vô cùng ghê rợn.
“Sao lại như thế chứ?”
Lâm Tùng hoảng sợ.
Hắn không cho rằng đây đơn giản chỉ là một tai nạn giao thông bình thường nên vội vàng rời đi.
Thế nhưng khi Lâm Tùng vừa quay người thì có một đám người đã chặn hắn lại.
Không hay rồi.
Lâm Tung vội vàng cho hai viên thuốc vào tờ giấy vo lại và vứt ra đường.
Đám người bước tới.
Đi đầu chính là Cung Hỉ Vân.
Cô ta mặc một chiếc áo da báo, trông như nữ vương, nhìn Lâm Tung bằng vẻ trịch thượng.
Từng cử chỉ của cô ta đều toát ra khí chất ngời ngời.
“Anh chính là Lâm Tung?”, cô ta lên tiếng.
“Nếu đã biết thân phận của tôi thì có lẽ cũng biết tôi là người nhà họ Lâm.
Các người là ai? Muốn làm gì?”, Lâm Tung nín thở, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Chúng tôi là ai chắc anh tự biết.
Đi nào Lâm Tung, chủ tịch Lâm muốn gặp anh”, Cung Hỉ Vân thản nhiên nói.
“Gặp tôi sao? Thần y Lâm mà cũng xứng?”, Lâm Tung tỏ vẻ khinh thường: “Muốn gặp tôi thì tới đây, hắn có tư cách gì mà bắt tôi đi gặp?”
“Anh chắc là không đi chứ?”, Cung Hỉ Vân chau mày.
“Tôi không đi, các người làm được gì?”, Lâm Tung lạnh giọng.
“Anh có muốn thử không?”, Cung Hỉ Vân hỏi ngược lại.
“Thử cái gì?”
“Thử xem chúng tôi có làm gì được anh không”, Cung Hỉ Vân bước tới, đôi mắt rực lửa, nhìn chăm chăm Lâm Tung.
Khí chất của một nữ vương quả là kinh khủng, khiến Lâm Tung bất giác dấy lên nỗi sợ hãi.
Hắn lùi lại, toát mồ hôi hột.
Hắn nhìn chăm chăm Cung Hỉ Vân, nuốt nước bọt định từ chối nhưng nghĩ tới lúc này chỉ có một mình nên hắn nghiến răng, hừ giọng: “Được, vậy thì tôi đi xem chủ tịch Lâm của các người rốt cuộc có tài cán gì.
Nhà họ Lâm chúng tôi đếch sợ đâu”.
Nói xong Lâm Tung hừ giọng, bước đi.
Cung Hỉ Vân phất tay, một chiếc xe thương vụ chạy tới đưa Lâm Tung tới tập đoàn Dương Hoa.
Khoảng 20 phút sau, Lâm Tung bước vào phòng làm việc của Lâm Chính.
Đương nhiên lúc này Lâm CHính đã cải trang.
Anh đang đứng trước cửa sổ, châm một điếu thuốc và đưa lên hút.
Lâm Tung bước vào bẳng vẻ vô cảm.
Hắn cũng chẳng thèm khách sao, cứ thế ngồi xuống ghế và nói với Cung Hỉ Vân: “Tôi khát, rót giùm cốc nước”.
“Khốn nạn, mày nói với ai đấy? Chị Cung là để mày sai vậy đấy à?”, người bên cạnh tức giận, lao lên định đập cho Lâm Tung một trận.
Dù sao thì hắn cũng nghênh ngang quá.
Thế nhưng người này vẫn chưa ra tay thì Lâm Chính đã lên tiếng: “Hỉ Vân”.
“Vâng chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân gật đầu.
“Đi pha trà”, Lâm Chính nói.
Cung Hỉ Vân giật mình.
Những người khác cũng bất ngờ.
Thế nhưng Lâm Chính không nói thêm gì nữa.
Cung Hỉ Vân không hiểu ý của Lâm Chính nhưng vẫn làm theo.
Một lúc sau, một ly trà thơm lừng đã được đưa lên.
“Không tệ, không tệ…ha ha?”, Lâm Tung vui lắm, từ từ thưởng thức ly trà, nhéo mắt nhìn Cung Hỉ Vân: “Không ngờ cô lại còn biết pha trà cơ đấy, rất ok! He he”.
“Người được uống trà tôi pha, cả Giang Thành này không có mấy người đâu”, Cung Hỉ Vân lạnh lùng đáp lại.
“Người được vinh dự pha trà cho tôi, cả nước này cũng không có mấy người đâu”, Lâm Tung khẽ cười, liếc nhìn cơ thể nuột nà, mướt mườn mượt của Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân đanh mắt, hằm hằm sắt ý.
Đúng lúc này, Lâm Chính qua người lại.
Lâm Tung liếc nhìn anh và lên tiếng: “Chủ tịch Lâm mời tôi tới đây có việc gì không?"
“Triệu Thiên đưa phương thuốc cho anh rồi đúng không?”, Lâm Chính dập đầu lọc, thản nhiên hỏi.
“Không!”, đương nhiên là Lâm Tung sẽ không thừa nhận.
“Anh là người thông minh, tôi cũng là người thông mình.
Mọi người đều như nhau cả, đừng có giả tạo nữa”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Tung: “Có lẽ tôi không nên tin Triệu Thiên, tôi không ngờ anh ta lại ăn cắp phương thuốc của tôi.
Giờ tôi tin là anh ta đã giao lại nó cho anh.
Anh lấy ra…như vậy thì tôi có thể để anh sống sót rời đi”.
“Ý là chủ tịch Lâm nói tới cái này hả?”, Lâm Tung giơ lên một phương thuốc giả.
Lâm Chính lắc đầu: “Là phương thuốc thức hai mà Triệu Thiên đưa cho anh".
“Từ đầu tới cuối tôi chỉ nhận được mỗi tờ này!”
“Xem ra tôi phải dùng cách đặc biệt để anh đưa phương thuốc ra rồi”, Lâm Chính thở dài, gật đầu với Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân lập tức mở cửa sổ.
Sau đó có hai người mặc đồ đen lập tức chộp lấy Lâm Tung lôi ra cửa sổ.
“Các người định làm gì?”, Lâm Tung tái mặt, hét lên.
“Giao phương thuốc ra.
Nếu không, đừng trách sao tôi lại giết anh”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...