Tập đoàn Dương Hoa sao? Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sững sờ.
Họ cảm thấy run rẩy.
Thiện cảm mà Trương Tinh Vũ dành cho tập đoàn Dương Hoa đã đạt tới cực hạn, thậm chí còn coi tập đoàn Dương Hoa giống như công ty của mình vậy.
“Có biết là ai không?”, Trương Tinh Vũ thận trọng hỏi người thư ký.
“Không biết ạ.
Có mấy người tới lận.
Nghe nói là có hạng mục quan trọng muốn hợp tác với chủ tịch Tô”, thư ký nói rồi rót trà mang vào trong.
Lúc cánh cửa mở ra, bà ta cũng nghe thấy tiếng bàn bạc từ bên trong.
“Chúng ta ở đây đợi đi”, Tô Quảng mỉm cười.
“Đợi thôi.
Nhưng mà ông Quảng này, ông cũng đừng dè dặt quá.
Sau này chúng ta và tập đoàn Dương Hoa là người một nhà mà.
Người nhà bàn chuyện kinh doanh thì tự nhiên chút đi”, Trương Tinh Vũ miệng cười rộng ngoác, ra bộ đắc ý lắm.
Bà ta ngồi xuống ghế, vắt chân chéo ngũ chờ đời.
Lâm Chính chau mày nhưng không hề ngồi xuống mà chỉ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu hôm nay Tô Nhu không phản đối thì về cơ bản vợ chồng họ coi như đứt gánh giữa đường.
Tính ra cũng tới lúc anh phải rời khỏi Giang Thành rồi.
Nhìn thành phố vừa quen vừa lạ trước mặt, Lâm Chính bỗng cảm giác như có sóng dậy trong lòng.
Ba năm trước anh tới thành phố xa lạ này, cười một cô gái xa lạ, trải qua một cuộc hôn nhân xa lạ.
Giờ tất cả phải kết thúc rồi.
Thật khiến người ta phải cảm thán.
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã chờ đợi ngày này.
Lúc này cánh cửa mở ra, một cô gái mặc trang phục công sở bước tới.
“Nhà vệ sinh ở đâu vậy?", cô gái nhìn và hỏi Trương Tinh Vũ cùng Tô Quảng đang ngồi ở ghế sô pha.
“Ồ, mọi người là khách tới từ tập đoàn Dương Hoa phải không? Ha ha, nhà vệ sinh ở gần đây thôi, rẽ trái đi thẳng rồi rẽ phải là tới”, Tô Quảng đứng dậy nói.
“Rắc rối vậy sao?”, cô gái chau mày.
“Cô lần đầu tới đây phải không.
Cô là khách mà, để tôi nhờ người đưa cô đi”, Trương Tinh Vũ vội vàng đứng dậy, nhiệt tình cười nói rồi hét lên với Lâm Chính đang đứng bên cửa sổ: “Này, nhóc, mau tới đây, đưa cô ấy đi tới nhà vệ sinh”.
Lâm Chính thở dài, quay người lại.
Người phụ nữ khựng người, cảm thấy Lâm Chính rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó.
Mà thôi mặc kệ.
“Này, mau tới đây!”
“Dạ!”, Lâm Chính cũng không từ chối.
Anh dẫn người phụ nữ tới nhà vệ sinh.
“Nơi tồi tàn nào thế này.
Chẳng trang hoàng gì cả, sao mà toàn bụi đất thế không biết! Ây da bẩn chết đi được”, cô gái vừa đi vừa phàn nàn với vẻ ghét bỏ.
Lâm Chính chau mày, liếc nhìn nhà vệ sinh gần đó và chỉ tay: “Tới rồi!”
“Thái độ gì vậy?”, cô gái liếc nhìn Lâm Chính và hừ giọng, sau đó chạy bước nhỏ vào nhà vệ sinh.
Lâm Chính không nhiều lời với cô ta, chỉ quay người trở lại phòng làm việc.
Chưa tới năm phút sau có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài vọng lại, sau đó là cô gái kia thở hổn hển bước tới.
“Này, công ty các người sao thế? Sao nhà vậy sinh lại để hỏng vậy?”, cô ta vừa nói vừa chống nạnh.
“Hả, thưa cô, nhà vệ sinh hỏng sao? Không thể nào, vừa nãy tôi đi vẫn được mà?”, Trương Tinh Vũ sững sờ, vội vàng đứng dậy.
“Vậy bà không thấy sàn nhà toàn nước sao?”, cô gái tức giận nói.
“À…cô nói tới sàn nhà à.
Nhà vệ sinh đó do đất nhiều quá nên nước chưa kịp thoát.
Chúng tôi đã gọi người tới thông rồi, lần sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu.
Xin lỗi cô”, Tô Quảng vội vàng nói.
Chuyện này trước đó Tô Nhu đã đề cập tới nên bọn họ biết.
Thế nhưng có vẻ cô gái không chịu bỏ qua, chỉ chỉ vào đôi giày của mình và gầm lên: “Giày của tôi bẩn rồi, các người nói xem phải làm thế nào?”
“Thưa cô, chỉ dính chút nước thôi mà, có sao đâu…”, Trương Tinh Vũ chau mày.
Bà ta cảm thấy cô gái này có phần vô lý.
Thực ra không chỉ có bà ta cảm thấy vậy mà Lâm Chính đang đứng bên cửa sổ cũng thấy thế.
Thế nhưng cô gái không quan tâm chỉ trừng mắt nói với Trương Tinh Vũ: “Cái gì mà không sao? Bà có biết đôi giày này của tôi bao nhiêu tiền không? Giờ bị các người làm bẩn rồi, các người định thế nào?”
“Thưa cô vậy cô nói xem phải làm thế nào?", Trương Tinh Vũ cũng bực lắm rồi.
Bà ta quát lên.
“Đền tiền!”
“Đền tiền.
Cô vô lý thế?”, Trương Tinh Vũ chống nạnh.
“Vợ, đừng giận đừng giận! Đây là khách của chúng ta mà.
Đừng giận”, Tô Quảng vội vàng bước tới kéo Trương Tinh Vũ.
“Ông làm cái gì vậy?”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với ông ta.
“Đây là công ty của chúng ta mà, Tô Nhu cũng ở đây, bà làm vậy với khách thì Tô Nhu biết làm sao?”, Tô Quảng mỉm cười nói.
Trương Tinh Vũ nghe thấy vậy mới chịu dịu xuống.Tô Quảng quay đầu mỉm cười với cô gái: “Thưa cô, đôi giày của cô bao nhiêu tiền, chúng tôi đền! Đừng vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng mối quan hệ giữa mọi người mà…”
“Được…đền phải không? Đôi giày này của hãng Louboutin gót đỏ phiên bản giới hạn, một đôi cũng không đắt lắm, tầm 300 nghìn tệ thôi”, cô gái cười khẩy.
Dứt lời đám đông tưởng chừng mắt lòi cả ra ngoài.
“Cái gì? Ba…ba trăm nghìn tệ sao?”, Tô Quảng há hốc miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...