Làm gì có ai tự vả vào mặt mình?
Nhiều người ở đây sống cả nửa đời người, e rằng cũng chưa từng thấy chuyện như vậy.
Huống hồ… chuyện này còn xảy ra ở người có mặt mũi.
Thật sự khiến người ta không tin nổi!
Ly Tiểu Mỹ ngơ ngác đứng tại chỗ, há hốc miệng, không tin nổi nhìn Dan Moore.
Mấy người Lệnh Chí Hào, Chu Phi Phi cũng sững sờ từ lâu.
Thật ra áo quần trên người Lâm Chính có phải đồ nhái hay không một vài người đều có thể nhìn ra.
Dù bắt chước giống hệt, nhưng chất liệu của bộ đồ này quá thô sơ, không hề có mức độ tinh tế, chỉ để ý một chút là có thể nhìn ra manh mối.
Nhưng… bây giờ nhà thiết kế này lại chính miệng thừa nhận đây là hàng thật, còn là hàng từ xưởng…
Sao có thể như vậy?
“Ông Dan Moore, ông… ông không nhìn lầm chứ? Đây thật sự là Armani hàng thật sao?”, Ly Tiểu Mỹ không nhịn được nữa, vội vàng tiến tới, lên tiếng hỏi.
“Bà Ly, thật xin lỗi, lúc trước có thể là tôi đã nhìn lầm, đây đúng là hàng thật… là hàng thật…”, vẻ mặt Dan Moore không mấy tự nhiên, nói xong thì cúi mình xin lỗi Lâm Chính và hai vợ chồng Tô Quảng: “Thưa ông bà, lúc trước tôi đã hiểu lầm ông bà, vô cùng xin lỗi, xin hãy tha thứ cho Dan Moore đáng thương”.
Câu nói này lại giống như sấm sét nổ vang trong đầu tất cả mọi người…
Dan Moore… lại cúi đầu?
Ông ta là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đấy.
Ông ta kiêu ngạo đến mức nào, cao quý đến mức nào, ngay cả Ly Tiểu Mỹ cũng có thái độ cung kính với ông ta, ai lại có thể khiến ông ta cúi đầu?
Ánh mắt Ly Tiểu Mỹ dao động, nhìn vẻ mặt Dan Moore, mơ hồ đoán ra được chút duyên cớ.
“Ông Dan Moore, có phải Mã Hải uy hiếp ông cái gì không?”, Ly Tiểu Mỹ nhỏ giọng hỏi.
Dan Moore nghe thấy, sắc mặt thay đổi, lập tức nghiêm túc hẳn: “Bà Ly, không có chuyện này, sao tôi có thể bị ông Mã Hải uy hiếp được chứ? Ông Mã Hải là khách hàng lớn của tôi, quan hệ giữa chúng tôi giống như bạn bè vậy, sao có chuyện uy hiếp với không uy hiếp được chứ?”.
Ly Tiểu Mỹ không tin điều đó.
Nhưng bà ta cũng không thể hiểu được nỗi khổ của Dan Moore.
Lúc này ông ta tán thành tốt hơn là không tán thành rất nhiều.
Cho dù Mã Hải không phải người đại diện của Tập đoàn Dương Hoa danh tiếng vang dội đó, ông ta cũng không thể đắc tội.
Bởi vì… Mã Hải là nhân vật còn cao quý hơn cả nhà thiết kế: Khách hàng!
Người xung quanh xôn xao bàn tán.
Sự việc xoay chuyển như vậy vượt ngoài dự liệu của nhiều người.
Không ai ngờ được…
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Tô Quảng và Trương Tinh Vũ.
Bởi vì bọn họ biết rõ, bộ quần áo mà Lâm Chính mặc… chính là hàng giả!
Nhưng… đang yên đang lành, sao hàng giả lại biến thành hàng thật?
“Ông già chết tiệt, có thật là ông mua hàng nhái không đấy?”, Trương Tinh Vũ nghiêng đầu, nhìn Tô Quảng, hỏi.
“Hàng thật hơn một trăm tệ, bà tin không?”, Tô Quảng hỏi ngược lại.
Trương Tinh Vũ lập tức á khẩu.
Lúc này, một tài xế mặc đồng phục vội vàng chạy vào nhà hàng, lớn tiếng hô: “Ông chủ! Ông chủ! Không hay rồi, xe của ông bị kéo đi rồi!”.
“Cái gì?”.
Một người đàn ông trung niên hói đầu bụng phệ đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn tài xế: “Cậu đỗ xe ở đâu vậy? Ai dám kéo xe của tôi đi?”.
“Ông chủ, tôi đỗ ở bãi đỗ xe, nhưng đột nhiên có hai chiếc xe kéo tới, không nói tiếng nào mà kéo xe của ông lên xe chở đi mất rồi, tôi có ngăn cũng không ngăn được!”, tài xế muốn khóc.
“Khốn nạn! Ai mà không nể mặt họ Mạnh tôi thế? Tôi sẽ không tha cho kẻ đó!”.
Người đàn ông bụng phệ giận dữ lao ra ngoài.
Nhưng ông ta vừa đi không bao lâu, nhiều người lại chạy vào nhà hàng.
“Ông Lý, xe của ông bị người ta kéo đi rồi!”.
“Hả?”.
“Cô chủ, một nhóm người đột nhiên kéo xe của chúng ta đi mất rồi, tôi không ngăn được!”.
“Hả… Các người không báo cảnh sát sao?”.
“Chuyện gì thế? Bãi đỗ xe xuất hiện rất nhiều xe tải kéo!”.
“Xe của mọi người đều bị kéo đi hết rồi!”.
“Mọi người mau ra xem đi!”.
…
Lúc này, tiếng hỗn loạn huyên náo vang lên.
Nhà hàng lập tức vô cùng hỗn loạn, mọi người đều chạy ra phía cửa.
Ly Tiểu Mỹ, Lệnh Chí Hào cảm thấy không ổn, Trương Tinh Vũ cũng lo lắng.
“A Quảng, mau, xe chúng ta thuê còn ở ngoài đó! Chúng ta mau đi xem xem, đừng để mấy người đó kéo xe của chúng ta đi.
Nếu mất xe, tiền cọc của chúng ta sẽ mất đó!”, Trương Tinh Vũ vội vàng kêu lên.
Tô Quảng vỗ trán, bấy giờ mới nhớ tới chuyện này, vội vàng xoay người chạy ra phía cửa.
Hai vợ chồng chạy đến bãi đỗ xe theo dòng người trong nhà hàng.
Nhưng còn chưa tới nơi đã nghe hàng loạt tiếng cánh quạt vang lên.
Vù vù vù vù vù…
Âm thanh vô cùng dữ dội, không chỉ có một cái, càng đến gần bãi đỗ xe sẽ càng có gió xoáy mãnh liệt thổi đến.
Nhiều người giật mình, đã đoán ra được gì đó.
Sắc mặt Ly Tiểu Mỹ cũng tái mét.
Nhất là hai người Lệnh Chí Hào và Chu Phi Phi, trong mắt toàn là vẻ khó tin.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó chạy nhanh về phía bãi đỗ xe.
Nhưng vừa vào đến cổng bãi đỗ xe, bọn họ đã nhìn thấy từng chiếc xe kéo đang lái ra phía ngoài, chiếc xe Cayenne của Lệnh Chí Hào cũng ở trong đó.
“Xe của tôi!”.
Lệnh Chí Hào sửng sốt, sau đó vô cùng kinh hoảng, vội vàng lao tới muốn ngăn xe kéo lại.
“Muốn chết à thằng nhóc kia, cút ra!”.
Tài xế xe kéo vội vàng đạp phanh, trợn mắt quát Lệnh Chí Hào.
"Các người là ai? Sao lại kéo xe của tôi đi? Mau thả xuống cho tôi! Mau thả xe của tôi xuống!”, Lệnh Chí Hào gào lên.
Nhưng người đó không nói gì, chỉ cầm bộ đàm nói vài câu.
Không lâu sau, trong bãi đỗ xe chợt có một nhóm người mặc Âu phục đen chạy tới.
Bọn họ không nói tiếng nào, lôi Lệnh Chí Hào tránh khỏi đầu xe kéo.
“Ê? Các người làm gì vậy? Cút đi, cút hết đi! Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi nói cho các người tôi sẽ báo cảnh sát!”.
Lệnh Chí Hào vô cùng hoảng sợ, gào lên thảm thiết.
Nhưng không có tác dụng gì.
Người yếu ớt như anh ta sao có thể là đối thủ của mấy người cao to này, chẳng mấy chốc đã bị kéo sang một bên, trơ mắt nhìn Cayenne của mình rời khỏi bãi đỗ xe.
“Tôi nhất định sẽ kiện các người! Các người cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ cho các người biết mặt!”.
Lệnh Chí Hào chỉ vào đám người mặc Âu phục, phẫn nộ quát lên.
Nhưng mấy người mặc Âu phục không quan tâm đến Lệnh Chí Hào, đợi xe kéo chở Cayenne rời đi, bọn họ xoay người đi vào bãi đỗ xe.
“Các người đứng lại cho tôi!”.
Lệnh Chí Hào giận dữ, muốn đuổi theo mấy người áo đen đó tranh luận.
Nhưng ngay khi anh ta vừa vào bãi đỗ xe theo những người áo đen đó… anh ta tròn mắt ngạc nhiên…
“Cái này… không phải thật chứ?”.
Lệnh Chí Hào trợn to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, lẩm bẩm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...