Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Nhà họ Lâm đã bao giờ chịu nhục nhã đến như vậy?”.

“Lâm Anh Hùng, kiếm Kinh Hồng của chúng ta đã truyền thừa trăm năm, hôm nay lại bị cậu đánh mất! Cậu làm sao xứng với người nhà họ Lâm? Làm sao xứng với liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm?”, Lâm Thái đứng lên, lớn tiếng quát.

“Anh Hùng tự biết mình có tội, không thể tha thứ! Chuyện đến nước này, Anh Hùng không có lời nào để nói, chỉ có cái chết tạ tội với nhà họ Lâm!”.

Lâm Anh Hùng căm phẫn, nghiến nát cả răng, hận mình không có năng lực. Anh ta không do dự giơ tay, vỗ về phía trán mình.

Người nhà họ Lâm biến sắc.

“Dừng tay!”.

Lâm Hạo Thiên hét lên.

Một bóng người bay vào từ ngoài phòng, chụp lấy cổ tay Lâm Anh Hùng.

Nhìn lại thì đó là chưởng sự Lâm Cốc!


“Chỉ một chút thất bại đã khiến cậu chán chường như vậy? Lâm Anh Hùng, trên người cậu mang hi vọng của nhà họ Lâm, sao cậu có thể tự sát? Nếu cậu tự sát thì mới gọi là có lỗi với người nhà họ Lâm! Nhà họ Lâm đã dốc hết tâm huyết lên người cậu, sao cậu có thể tùy tiện quyết định?”, Lâm Cốc lạnh lùng quát.

“Lâm chưởng sự…”, Lâm Anh Hùng ngẩng đầu lên.

“Kiếm Kinh Hồng tuy đã mất nhưng chúng ta biết nó đang ở đâu, cũng không phải không còn cơ hội. Lâm Anh Hùng, cậu nói cho chúng tôi biết, vì sao lần này lại thất bại?”, Lâm Cốc lạnh lùng hỏi.

“Thực lực của thần y Lâm đã vượt ngoài tưởng tượng của chúng tôi. Nhất là sau khi anh ta tăng cường thực lực, đến Thần đại nhân cũng không phải đối thủ của anh ta! Không những vậy, vị trí của chúng tôi đã bại lộ, thần y Lâm giết đến tận cửa, phái cao thủ bao vây tiễu trừ chúng tôi. Châm bạc của anh ta không những có thể tăng cường thực lực cho mình, mà còn có thể trợ giúp cao thủ nâng cao thực lực. Chúng tôi đã bị bao vây, chính Thần đại nhân đã liều mạng trợ giúp tôi chạy thoát!”, Lâm Anh Hùng nói.

Mọi người nghe vậy không khỏi hít ngược một hơi.

“Dương Hoa đáng sợ thế sao?”, Lâm Thái kinh ngạc thở dài.

“Nhưng…”, lúc này Lâm Anh Hùng muốn nói lại thôi.

“Nhưng gì? Cậu nói mau đi!”, Lâm Hạo Thiên quát.


“Thật ra thần y Lâm đã đuổi kịp tôi, nhưng… anh ta không giết tôi mà lại thả tôi về”, Lâm Anh Hùng nói.

Lúc này, tất cả người nhà họ Lâm đều quên cả thở, mở to mắt nhìn Lâm Anh Hùng.

Một lúc lâu sau, bọn họ mới phản ứng lại, những tiếng gào thét vang lên.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”.

“Đây là sỉ nhục người nhà họ Lâm chúng ta!”.

“Nhà họ Lâm đã bao giờ bị khiêu khích đến vậy! Không thể tha thứ! Nhất định phải diệt thần y Lâm!”.

“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.

“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.

“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.

Người nhà họ Lâm gào lên, ai nấy đều vô cùng căm phẫn, vô cùng tức giận.

“Phó gia chủ!”, chưởng sự Lâm Cốc hô gọi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận