Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lần này ông Đồng có mọc cánh cũng khó thoát.

“Hay! Hay lắm! Ha ha ha, họ Đồng kia, lần này xem ông còn trốn thoát thế nào được!”.

Hoa An cười lớn, cất bước đi tới, trong mắt tràn ngập sát ý và điên cuồng, đắc ý nhìn ông Đồng: “Họ Đồng kia, ông cũng xứng để đấu với tôi? Lần này ông còn có gì để nói không?”.

“Hoa An, ông giỏi lắm, còn mời được cao thủ như vậy… Coi như ông giỏi! Muốn chém muốn giết tùy ông, đừng có lằng nhằng, ra tay đi!”.

Ông Đồng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nhìn chằm chằm Hoa An, không cúi đầu.

Ông ta biết lần này ông ta không thoát được nữa, chuyện đến nước này chỉ đành ngoan ngoãn nhận thua.

“Gấp cái gì? Đồ chó má! Từ khi Bạch minh chủ mất tích, trong Thương Minh chỉ có ông chống đối tôi! Nếu không phải ông, tôi đã ngồi lên vị trí minh chủ lâu rồi! Ông đối đầu với tôi lâu như vậy, bây giờ thua rồi lại muốn chết đi cho xong chuyện? Ha ha, ông nghĩ nhiều rồi! Tôi không cho ông được chết nhẹ nhàng vậy đâu, tôi phải lóc thịt ông ra từng chút một, khiến ông sống không được chết không xong! Để ông biết được kết cục của việc đối đầu với tôi!”.

“Khốn nạn!”.


Ông Đồng nổi giận, đâu thể nào chịu được sự sỉ nhục như vậy, ông ta gào lên một tiếng, muốn xông tới liều mạng với Hoa An, nhưng người bên cạnh giữ ông ta lại.

“Không lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu đi!”, Hoa An cười nhạt, sau đó vung tay nói: “Lôi Thần, chém hai chân hai tay của ông ta xuống trước cho tôi!”.

“Không thành vấn đề, ông Hoa!”.

Người tên Lôi Thần đó nhếch khóe miệng, đột nhiên lộ ra nụ cười xảo quyệt, sau đó đột nhiên rút kiếm.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…

Âm thanh quỷ dị của da thịt bị cắt xuống vang lên.

Tiếp đó, tám cao thủ xung quanh Hoa An bị kiếm cắt ngang cổ, đầu rơi xuống đất. Máu bắn tung tóe, nhuộm cả người Hoa An thành màu đỏ.

Hoa An sững sờ.


Ông Đồng cũng sững sờ.

Mấy người họ ngơ ngác nhìn cao thủ bên cạnh Hoa An ngã xuống đất chết đi, đầu óc trở nên trống rỗng.

“Ông… Ông làm gì vậy? Ông giết lầm người rồi!”.

Hoa An sốt ruột, liên tục gào lên: “Lôi Thần, ông muốn tạo phản sao?”.

“Tạo phản? Hoa An, Thương Minh này không phải Thương Minh của một mình ông, ông nói tạo phản là sao?”, Lôi Thần cầm kiếm nhuốm máu, mỉm cười quay người, cười nhẹ nói.

“Ông… Ông có ý gì?”, Hoa An ngạc nhiên.

“Để tôi giải thích rõ ràng cho ông một lần nữa, Hoa đại nhân!”.

Lúc này, một tiếng cười vang lên từ phòng trong, một người đàn ông trung niên để râu quai nón xuất hiện trước mắt mọi người.

“Cái gì? Hình Hổ?”, ông Đồng và Hoa An đều kinh ngạc.

“Hình Hổ! Không phải ông được phái đi nước ngoài chấp hành nhiệm vụ sao? Vì sao… ông lại ở đây?”, Hoa An sửng sốt hỏi.

“Khi tôi biết được Bạch minh chủ mất tích, tôi đã âm thầm quay lại! Vì tôi biết hai người nhất định sẽ đánh nhau vì vị trí minh chủ, cho nên tôi đã nuôi dưỡng sức mạnh của nhóm Lôi Thần từ sớm, để bọn họ thâm nhập vào bên cạnh các người, làm việc cho tôi. Hai kẻ ngu xuẩn các người chưa nghe chuyện trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi sao? Hôm nay các người liều mạng đấu nhau ngươi sống ta chết, giờ tôi sẽ giải quyết hai người, sau đó ngồi lên vị trí minh chủ, ha ha ha ha…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận