Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Thiên Mạch rời khỏi Kỳ Dược Phòng với tâm trạng hoảng loạn. 
“Mười lăm giọt Lạc Linh Huyết, cứ vậy từ bỏ sao?”, Thiên Mạch lầm bầm, không ngớt thở dài. 
Đúng lúc này, điện thoại của cô ta đổ chuông.

Thiên Mạch yếu ớt liếc nhìn.

Bỗng nhiên cô ta nín thở, ánh mắt đanh lại.

Cô ta bước đi loạng choạng nhưng cuối cùng cũng ấn nút nghe. 
“Cô Thiên Mạch, xin lỗi, tôi đã về trước rồi.

Nếu như cô tiện thì tự tới Giang Thành nhé.

Chúng tôi sẽ trả tiền theo như đã thỏa thuận”, đầu bên kia là giọng của Lâm Chính. 
“Được.

Không ngờ anh Lâm lại có thực lực khủng khiếp như vậy”, Thiên Mạch cố làm ra vẻ kinh ngạc. 
Mà thực ra là cô ta kinh ngạc thật sự. 
“Làm trò cười cho cô Thiên Mạch rồi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

Thực ra anh đã có sự nghi ngờ đối với cô gái này.

Anh không cho rằng mọi thứ lại trùng hợp đến vậy. 
“Mấy ngày tới tôi không có thời gian.

Hay là thế này, đợi tôi rảnh tôi gọi cho anh, rồi tới Giang Thành thanh toán, anh thấy thế nào?”, Thiên Mạch mỉm cười nói. 
“Ồ! Cô Thiên Mạch không tới được hả? Hay là thế này, cô gửi tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển khoản cho cô thì thế nào?" 
“Chuyện này…cũng được, có điều tôi cảm thấy anh Lâm để tôi kiếm được một món lớn quá.


Nếu tôi không mời anh một bữa thì có vẻ không hợp lý lắm”. 
“Để ngày khác đi, đợi khi nào cô tới Giang Thành thì tôi sẽ mời”, Lâm Chính cười nói. 
Hai người nói thêm vài câu sau đó tắt máy.

Thiên Mạch không nói gì, chỉ lái xe tới sân bay. 
Lúc này, tại bệnh viện Giang Thành.

Lâm Chính đã sắc Hà Linh Hoa và các loại dược liệu quý khác thành thuốc, để Tần Ngưng dùng.

Tần Bách Tùng đứng bên ngoài, đi tới đi lui, ngóng ra ngóng vào. 
Dù Lâm Chính đã nói là Hà Linh Hoa có thể chữa được bệnh cho Tần Ngưng nhưng chưa có kết quả cuối cùng thì Tần Bách Tùng vẫn chưa thể yên tâm được. 
Sau khi bón thuốc, Lâm Chính bắt đầu châm kim lên trán của Tần Ngưng.

Bảy cây kim đâm xuống, Lâm Chính lập tức toát mồ hôi hột. 
Tần Bách Tùng nhận ra, đây chính là Thất Tuyệt Châm mà Lâm Chính sáng tạo ra.

Thần châm này một khi được thi triển thì có thể khiến người bệnh hấp thụ thuốc được tốt hơn, thuốc sẽ phát huy công dụng lên gấp hai lần. 
Mặc dù không thể trực tiếp cứu sống người bệnh nhưng hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần.

Đồng thời thì người thi triển châm pháp cũng bị tiêu hao sức lực đáng kể.

E rằng trong hai ngày tới, Lâm Chính sẽ không cầm nổi kim nữa mất. 
Phịch.

Lâm Chính ngồi phịch ra đất. 
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng sốt ruột, lập tức lao vào đỡ Lâm Chính. 
“Tôi không sao…”, Lâm Chính th ở dốc. 
“Thầy không thể vì Tần Ngưng mà mệt tới vậy được đâu", Tần Bách Tùng đau xót lên tiếng. 
“Không sao…Tần Ngưng chắc là không sao nữa rồi.

Tầm hơn chục phút nữa thì ông đi rút châm nhé”. 
“Vâng…” 
Tần Bách Tùng gật đầu, chạy đi rót nước cho Lâm Chính.

Rồi ông ta lấy ghế để anh ngồi.

Tầm hơn mười phút sau, Lâm Chính nhắc Tần Bách Tùng, ông ta bèn cẩn thận đi rút châm ra. 
Châm vừa rút ra chưa bao lâu thì đôi mắt Tần Ngưng khẽ cử động.

Tần Bách Tùng sững sờ, nước mắt lập tức giàn giụa. 
Bi kịch lớn nhất của đời người có lẽ là người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh.

Suýt nữa thì cô gái này đã như vậy.

Ông ta có đúng một đứa cháu gái, cứ giữ lấy sợ bay mất.

Nếu như Tần Ngưng thật sự có chuyện gì thì e rằng ông ta cũng chẳng muốn sống nữa. 
“Cảm ơn thầy”, Tần Bách Tùng bước tới, nhìn anh bằng đôi mắt đục ngầu. 
“Không có gì, đứng lên đi”, Lâm Chính mỉm cười. 

Sau tầm một tiếng đồng hồ thì Tần Ngưng hoàn toàn tỉnh táo.

Bác sĩ chạy tới, nhìn thấy Tần Ngưng dần hồi phục thì kinh ngạc vô cùng. 
Lâm Chính định nói vài câu với Tần Ngưng, nhưng đúng lúc này có một bóng hình xuất hiện.

Lâm Chính chau mày, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm.

Anh nói Tần Bách Tùng chăm sóc Tần Ngưng.

Còn mình thì đi ra ngoài. 
“Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải đứng ngoài gật đầu với Lâm Chính. 
“Sao ông lại tới đây?”, Lâm Chính hỏi. 
“Chuyện này…”, sắc mặt Mã Hải trông khá khó coi.

Bộ dạng thì ngập ngừng. 
“Rốt cuộc thì sao?”, Lâm Chính chất vấn. 
Mã Hải lắp bắp: “Chủ tịch Lâm, tôi bị nhà họ Lâm yêu cầu mời chủ tịch lập tức trở về văn phòng gặp bọn họ”. 
“Nhà họ Lâm sao?” 
Lâm Chính chau mày.

Bọn họ tới nhanh đấy! Nhưng mà cũng phải, dù sao thì một người nhà họ Lâm biến mất ở Giang Thành, hơn nữa còn tới vì anh, vô duyên vô cới biến mất thì đương nhiên mọi sự nghi ngờ đều đổ lên đầu anh rồi. 
E rằng bọn họ cũng đồng thời đang điều tra về một Lâm Chính vô dụng rồi cũng nên. 
“Đi thôi, đi xem thế nào”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại rồi rời khỏi bệnh viện. 
Mã Hải lái xe về tập đoàn Dương Hoa.

Hai người đi thang máy lên phòng tổng tài ở tầng cao nhất.

Lâm Chính đương nhiên phải rút châm trên cổ ra để phục hồi lại dáng vẻ của một chủ tịch Lâm. 
Mặc dù đây vốn là dáng vẻ thật của anh, nhưng mà lúc này anh cũng đã khác nhiều so với ba năm trước, vì vậy anh cũng không lo nhà họ Lâm sẽ nhận ra mình chính là Lâm Chính.

Hơn nữa, những người nhà họ Lâm biết về anh cũng không nhiều.

Là nỗi nhục của gia tộc thì ai lại đi quan tâm tới anh chứ? 
E rằng ngoài kẻ đó ra thì bất kỳ ai khi nhìn thấy anh cũng không thể nào liên tưởng được anh với kẻ bị ruồng bỏ của ba năm trước. 
Lâm Chính chỉnh lại cổ áo, hít thở sâu rồi đợi cửa thang máy mở ra. 
Ting! 

Đã lên tới tầng cao nhất.

Cửa thang máy mở ra.

Lâm Chính sải bước đi tới.

Mặc dù anh còn khá yếu nhưng thần thái thì vô cùng uy nghiêm. 
Anh đẩy cửa bước vào thì thấy bên trong đã có mấy người đang ngồi.

Nam có nữ có, đẹp trai có xinh gái có.

Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest đen để đầu dinh. 
Lúc này người này đang đứng bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh ở bên ngoài.

Một cô gái đang rót rượu.

Người này chỉ nho nhã thưởng thức. 
“Tôi tưởng là khó mời chủ tịch Lâm lắm, xem ra không phải rồi”. 
Người này không hề quay đầu lại mà đã biết ai vừa bước vào phòng.

Giọng nói đầy vẻ quyền lực. 
“Các vị từ xa tới tìm tôi có việc gì không?”, Lâm Chính điềm tĩnh hỏi. 
Dứt lời, người này lập tức uống cạn ly rượu trong tay rồi quay người rảo bước đi tới nhìn Lâm Chính và mở miệng cười: “Thần y Lâm, chúng ta đừng vòng vo nữa, nói thẳng nhé, giao người ra đi?” 
“Giao người? Giao ai?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi. 
“Đương nhiên là người của nhà họ Lâm chúng tôi”, người này cười: “Sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác.

Người của tôi xảy ra chuyện ở Giang Thành, giờ đến xác cũng không thấy, tôi nghĩ chắc là thần y Lâm biết người đó đang ở đâu? Đúng không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui